Hai giờ đêm của Phi Lãnh Thuỷ
Mộ Vi Lan cầm cây bút, cố gắng tận mấy lần, cũng không thể đặt bút xuống chỗ kí tên.
Trong hợp đồng li hôn, đến cả điều khoản bồi thường cũng liệt kê từng cái ra, Phó Hàn Tranh là thực sự quyết định muốn li hôn với cô.
Trong mối quan hệ này, cô có lẽ luôn là người bị động, nhưng lần này, khi Phó Hàn Tranh thực sự chủ động đề xuất li hôn, cô lại không thể nào nghe theo được.
Li hôn, có nghĩa là sau này trong những ngày tháng buồn tẻ như thế, sẽ không có sự đồng hành của Phó Hàn Tranh, càng có nghĩa là, sau này cho dù có người phụ nữ như thế nào bám dính lấy anh, thì cũng không thể là cô.
Mộ Vi Lan lau khô nước mắt, cầm điện thoại lên, lấy dũng khí gọi một cuộc điện thoại.
Lúc này là ban đêm của Phi Lãnh Thuỷ, nhưng lại là sáng sớm của Bắc thành.
Phó Hiệu vì sau khi xảy ra tai nạn xe xuất hiện, lúc nhận được cuộc điện thoại đến từ Firenze, ánh mắt loé lên vẻ lạnh lùng.
Anh ta trực tiếp nghe máy.
***
Mộ Vi Lan đang cầm điện thoại, nước mắt đã dừng, sau khi nghe thấy tiếng đường dây bận, nước mắt không kìm được lại ướt sũng khoé mắt, rơi xuống vừa nhanh vừa vội.
Hàn Tranh từ chối điện thoại của cô...
Anh là đang tức giận sao? Là đang tức giận cô không nói lời nào mà rời đi sao?
Nếu như không phải là nguyên nhân này, thì nguyên nhân sâu hơn, Mộ Vi Lan không dám nghĩ đến.
Anh đã hạ quyết tâm muốn li hôn với cô, đến cả một cuộc điện thoại cùng lười nhấc máy sao?
Nhưng cho dù phải li hôn, cô cũng muốn nghe giọng nói của anh một chút.
Nếu bây giờ cô ký tên, rồi gửi bản fax của hợp đồng li hôn qua đó, cô biết rất rõ, kể cả cô không về lại Bắc thành, thì với địa vị và thực lự của nhà họ Phó ở Bắc thành, Phó Hàn Tranh chắc chắn có thể không tấn máy may sức lực dứt khoát li hôn với cô.
Mô Vị Lan rõ ràng là một người rất có tự tồn và rất nhạy cảm, bình thường sau khi người khác từ chối cuộc điện thoại đầu tiên của cô, thì sẽ không gọi cho đối phương lần thứ hai.
Nhưng mà...
bởi vì đối phương là Phó Hàn Tranh, nên cô thà rằng tự mình lừa gạt, nói với bản thân hết lần này đến lần khác, vừa nãy có lẽ là ngoài ý muốn, có lẽ chỉ là Phó Hàn Tranh trượt tay, lại có lẽ là vì số lạ gọi đến nên từ chối nghe máy.
Cứ nghĩ như vậy, Mộ Vi Lan sụt sịt mũi, rồi gửi một tin nhắn đi.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, ngắn gọc súc tích.
"Hàn Tranh, em là tiểu Lan."
Sau khi gửi tin nhắn thành công, Mộ Vi Lan không đợi được lập tức gọi điện thoại đi.
Trái tim, lạnh lẽo mất một nửa
Trước kia, cô không nói lời nào mà từ biệt anh, anh sẽ liên tục tìm kiếm cô, cho đến khi tìm được cô mới thôi.
Nhưng lần này, anh thực sự không đến tìm cô nửa cho dù biết lúc này cô đang ở nơi nào, cũng không chịu hỏi thăm cô.
Nhưng nếu như một người quá thích quả thích một người, thì sẽ bất giác đem tất cả tình huống ngoài ý muốn suy nghĩ một cách chu toàn
Mộ Vị Lan nghĩ, bây giờ là khoảng chín giờ sáng ở Bắc thành, có lẽ Phó Hàn Tranh vẫn đang ngủ, không nhận được điện thoại cũng không nhìn thấy tin nhắn của cô.
Vì thế, cô ngồi trên tấm thảm, xem điện thoiaj, lại đợi vỏn vẹn mười phút.
Trong mười phút này, cô giống như cái năm thi đại học, khoảnh khắc ngồi trước màn hình máy tính để tra thành tích, kích động, thẫn thờ, nôn nóng, tự an ủi bàn thân vô số lần.
Phó Hàn Tranh vẫn chưa trả lời tin nhắn, cũng chẳng gọi điện thoại tới.
Cô không thèm quan tâm đến cái gọi là mặt mũi và lòng tự tôn nữa, liền cầm điện thoại gọi thêm một lần nữa.
Lần này trong lúc đợi nghe máy, cô đến cả hít thở cũng bất giác chậm rãi hơn.
Bởi vì sợ, Phó Hàn Tranh sẽ từ chối một lần nữa.
Chương diện thoại reo một hồi rất lâu, vào lúc trải tìm của Mộ Vi Lan sắp ngã xuống, thì điện thoại được kết nối.
Cô mừng thám trong lòng, giống như đứa trẻ đã khóc rất lâu rất lâu đột nhiên được cho kẹo, với vàng nói: "Hàn Tranh sao bây giờ anh mới nghe máy? Em vừa đợi anh lâu lắm rồi, em...
em đang ở Phi Lãnh Thuỷ, Phi Lãnh Thuỷ chính là Firenze...
em xin lỗi em không nói gì với anh liền
Lời xin lỗi của cô, thậm chí vẫn chưa nói xong, thì người đàn ông bên kia đã trầm tĩnh lên tiếng nói: "Cô không cần giải thích nhiều với tôi như vậy làm gì, bây giờ cô đi rồi, đối với cô và tôi, còn cả nhà họ Phó mà nói, đều là chuyện tốt
Mộ Vị Lan sửng sở, đem theo âm mũi đặc kết, nghẹn ngào nói: "Hàn Tranh em xin lỗi...
anh vẫn đang giận em à? Cho dù chúng ta có quan hệ huyết thống, em cũng chưa từng nghĩ sẽ rời xa anh...
em đồng ý sự sắp xếp của bố chỉ là muốn tránh cơn bão gần đây một chút thôi...
em sợ Triệu Nhàn sẽ đem chuyện này nói ra ngoài nên mới...
trước giờ em chưa từng muốn li hôn với anh..."
Lúc này, tất cả thể diện và lòng tự tôn, đều không có giá trị gì, cô chỉ là...
không muốn mất đi một Phó Hàn Tranh tốt như vậy mà thôi.
Nhưng "Phó Hàn Tranh" ở đầu dây bên kia, hoàn toàn không bị cảm động, giọng nói vẫn lạnh lùng vớ cùng bình tĩnh cắt đứt tiếng khóc của cô.
"Nhưng nếu như chúng ta không li hôn, Triệu Nhàn đem quan hệ của chúng ta nói ra ngoài, tất cả mọi người trên thế giới đều sẽ phỉ nhổ chúng ta, thậm chỉ còn khinh bị tiểu Đường Đậu, nhà họ Phó và tập đoàn Phó thị cũng sẽ đối mặt với nguy cơ chưa từng có, cô thực sự mong muốn kết quả như vậy sao?" "Em..."
Mộ Vĩ Lan đơ ra, nhưng cái ngoài dự đoán của cô hơn, là cô không ngờ được rằng, có một ngày, Phó Hàn Tranh sẽ hỏi ngược lại có như vậy.
Những lời Phó Hàn Tranh nói, không thể coi là ích kỷ, nhưng lại hoàn toàn đem cảm nhận của cô vứt bỏ vào trong phạm vi suy nghĩ của anh.
Anh nghĩ đến nhà họ Phỏ, nghĩ đến tập đoàn Phó thị, nghĩ đến tiểu Đường Đậu, thậm chỉ còn nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân anh...
nhưng lại hoàn toàn không hề nghĩ đến một chút cảm nhận của cô.
Cô dường như thực sự bị anh ruồng bỏ rồi, cho dù có rất không muốn thừa nhận cái sự thật có là là sự thật này.
Nước mắt, cứ thế tuôn ra.
Cô siết chặt ngón tay trắng bệch đang cầm điện thoại, "Nhưng anh từng nói nếu như có một ngày thế giới bị diệt vong, anh sẽ đưa em đến nơi an toàn nhất
Trong điện thoại, người đàn ông vô cùng hời hợt nói: "Lời ân ái và nếu như nói vào lúc tình cảm rả rích của đàn ông, cô cũng tin sao?"
Trong giọng điệu đó, tỉ mỉ nghe, thậm chí có mùi vị chế giễu
Mộ Vĩ Lan trước giờ chưa từng nghĩ, Phó Hàn Tranh sẽ chế nhạo cô như vậy, cô hít thở một hơi sâu, cuối cùng nhắm mắt lại hỏi: “Em ký tên, anh sẽ vui chứ?" “Nếu như cô ký tên, chúng ta ai cũng sẽ không phải chịu tổn thương, bồi thường mà cô muốn, tôi sẽ cho cô không thiếu một phần."
Bồi thường? Tình cảm giữa bọn họ, đã lưu lạc đến mức bắt đầu dùng tiền để giải quyết rồi sao?
Phó Hàn Tranh giống như đang tổng cổ một kẻ ăn xin.
“phó Hàn Tranh, em không hề công tâm như thế, vì anh quả thực em có thể ngốc đến mức làm kình lạc, nhưng bây giờ, em có một chút hận anh rồi."
Người đàn ông cong miệng lên, "Hận tôi? Vì tôi để cập đến bồi thường nên có hận tôi sao?"
Mộ Vi Lan đỏ hoe đôi mắt, gương cười lắc lắc đầu, “Là vì em tưởng rằng em ở trong lòng anh quan trọng đến như thế, nhưng đến cuối, em lại phát hiện chỉ là em tự ảo tưởng mà thôi”
Phó Hàn Tranh ở đầu dây bên kia, hình như không muốn nói đến những thứ này với cô nữa, rất lưu loát nói: "Cô muốn cái gì, cứ nói ra, cái hôn nhân này, li hôn rồi thì tốt cho cả cô và tôi.
Bởi vì tôi là Phó Hàn Tranh, nên cô mới tin vào những lời âu yếm như thế, nếu như hôm nay tôi không phải là Phó Hàn Tranh của nhà họ
Phó, không phải Phó Hàn Tranh của tập đoàn Phó thị, thì những lời tình cảm rả rích đã từng nói với cô kia, cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.
Nếu như mất đi mọi thứ, tôi có thể đưa cô trốn đi đâu chứ?"
Mộ Vi Lan bịt chặt miệng của mình lại, không muốn để cho giọng nói rên rỉ của mình bị Phó Hàn Tranh ở đầu dây bên kia nghe thấy.
Quá là mất mặt rồi.
Cô không muốn nói thêm một lời nào nữa, liền vội vàng cúp máy,
Nhìn vào bóng của mình được phản chiếu trên mấy cái các thuỷ tinh ở trên bàn, nước mắt rơi đầy mặt, nhẹ nhàng cong môi lên, châm biếm đến tột cùng.
Thì ra, có tự mình cho rằng tình yêu quan trọng giống như tính mạng vậy, chỉ là có tự ảo tưởng một mình mà thôi.
Đối với Phó Hàn Tranh mà nói, so với nhà họ Phú, và Phó thị, thì cô chỉ là một thứ bé nhỏ không đáng kể mà thôi.
Cô còn ngu ngốc tưởng rằng, tưởng rằng cô đột nhiên rời xa Bắc thành để đến Phi Lãnh Thuỷ, Phó Hàn Tranh không tìm được cô thì sẽ nôn nóng, sẽ mất ăn mất ngủ, sẽ nhưng nhớ cô giống như cô nhung nhớ anh...
Nhưng bây giờ cô mới biết, thì ra Phó Hàn Tranh lại mong muốn cô mãi mãi rời khỏi Bắc thành.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...