“Có phải anh không thích em nữa rồi không?"
Câu hỏi đột ngột của cô khiến Phó Hàn Tranh hơi giật mình.
Câu hỏi của Mộ Vi Lan rất trẻ con, nhưng Phó Hàn Tranh lại cảm thấy có chút ghen tuông đáng yêu.
Anh để cô nắm tay anh, tay còn lại anh vòng qua người cô, để cô dựa vào eo anh.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, giọng nói khẩn khản: "Em suy nghĩ linh tinh gì thế?"
Mộ Vi Lan hơi cô chấp, cô ôm chặt eo anh và tức giận hỏi: "Vậy có phải anh thật sự thích người khác rồi không?"
Phó Hàn Tranh giơ một tay lên, anh nhíu mày, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cô, chăm chú nhìn cô và nói: “Anh không thích người khác" “Nhưng anh vừa nói các cô gái trong các bữa tiệc giao lưu rất xinh đẹp “Anh đùa em đây, anh còn không nhớ họ trông như thế nào"
Cầu nói nửa nghiêm túc, nửa dỗ dành cô.
Nhưng mà, Phó Hàn Tranh đã gặp nhiều những cô gái xinh đẹp trong các bữa tiệc giao lưu, vì đã quá quen rồi nên cho dù họ có xinh đẹp đến đầu đi chăng nữa cũng không liên quan gì đến anh.
Bữa tiệc tối nay, đối phương còn giới thiệu cháu gái ruột của mình cho anh, sau khi anh lịch sự từ chối, anh thậm chí còn không thèm nhìn cô gái đó một cái, chứ huống chi là nhớ đến dáng vẻ của cô gái đó.
Cô gái đó đúng là rất xinh đẹp, nhưng dù có đẹp đến mấy cũng không phải Tiểu Lan của anh.
Mộ Vi Lan ôm lấy cổ anh, dụi đầu vào cổ anh, cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều: "Gần đây ngày nào anh cũng uống rượu, dạ dày của anh có chịu nổi không?"
Mùi rượu trên người anh rất nồng nặc, tối nay chắc hẳn anh đã phải uống rất nhiều.
Phó Hàn Tranh thở dài, nắm lấy bàn tay đang đặt trên cổ anh và nói: “Anh đi tắm trước đã, em ngủ tiếp di."
Mộ Vị Lan gật đầu, trên người anh không chỉ có mùi rượu, mà còn có mùi nước hoa của phu nữ, chắc là do trong lúc giao tiếp bị dính phải
Khí Phó Hàn Tranh đi tắm, Mộ Vị Lan dựa vào giường nhưng không thể ngủ được nữa.
Khi Phó Hàn Tranh bước ra khỏi phòng tắm, anh mặc bộ đồ ngủ bông thoải mái và nằm lên giường, Mộ Vì Lan lập tức nhào vào lòng anh như một con chuột kangaroo nhỏ, dùng tư thế quen thuộc và thân mật nhất của hai người ôm lấy anh.
Phó Hàn Tranh đẻ cảm xuống mái tóc của cô, anh nhắm mắt lại và hỏi: “Buổi tối em ăn gì thế?" “Ăn một bát mì."
Phó Hàn Tranh hơi sững sở: “Mì ăn liền?"
Mộ Vi Lan im lặng, coi như ngầm thừa nhận.
Phó Hàn Tranh có chút bực tức, anh nói: "Em đang đùa giỡn với sức khỏe của mình đấy." “Nhưng anh không có nhà, em không muốn nấu cơm.
Hơn nữa, em cảm thấy mình đã hồi phục rồi, thỉnh thoảng ăn một bát mì ăn liền chắc không sao đầu.
Mộ Vị Lan không cầu kỳ trong việc ăn uống, chỉ cần cô cảm thấy nó là được, và cô cũng hiểm khi ăn những đồ dinh dưỡng.
Một tháng sau khi cô bị sảy thai, nếu Phó Hàn Tranh không giảm sát có ăn đồ ăn bổ dưỡng, uống các loại thuốc tốt cho sức khỏe thì có lẽ cô sẽ không ăn những thứ khó ăn này.
Nhưng mà thực tế chứng minh, thuốc đắng dã tật, chỉ trong vỏn vẹn một tháng, cô đã tăng bốn năm cần.
Phó Hàn Tranh thở dài, có chút bất lực, anh muốn nổi giận nhưng không thể làm được.
Anh uống hơi nhiều rượu, đầu óc có chút choáng váng, lúc này ôm một người mềm mại trong lòng, anh càng muốn ngủ một giấc yên lành.
Thời gian gần đây, anh phải đi giao tiếp rất nhiều.
Một mặt là vì quả thực cuối năm có rất nhiều bữa tiệc tất niên phải tham dự, mặt khác là do anh đã quyết định không buông tay cô.
Nhưng dù sao thân phận của Tiểu Lan cũng là một việc rất rắc rối.
Ngộ nhớ một ngày nào đó, có người tiết lộ thân thể của cô, anh không sợ, cũng sẽ không lay động, nhưng anh chỉ sợ Tiểu Lan sẽ bị tổn thương.
Trên đời này, sự thù hằn của phụ nữ luôn sâu đậm và tàn nhẫn hơn.
Mặc dù Mộ Vi Lan đã là bà Phỏ, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái trẻ mới hai mươi bốn tuổi, có những chuyện, Phó Hàn Tranh thà không để cho cô biết một chút gì về nó.
“Ngủ đi
Buổi chiều Mộ Vi Lan đã ngủ rất lâu, lúc này có rất tỉnh táo, cô ngước mặt lên nhìn anh và nói: “Những em vẫn muốn nói chuyện với anh."
Phó Hàn Tranh không nói gì.
Mộ Vi Lan cắn môi và tự lầm bầm: “Hàn Tranh, anh có thể nói chuyện với em không?" “Nói chuyện gì cơ?” “Hôm nay...
tại sao anh không trả lời tin nhắn của em?"
Cô đợi rất lâu, thậm chí còn muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng cô đã kiềm nén lại.
không có người đàn ông nào lại thích vợ mình lúc nào cũng "kiểm tra mình.
Lúc này Phó Hàn Tranh mới nhớ ra và nói: "Anh muốn trả lời lại rồi, nhưng sau đó quên mất.
Phản ứng đầu tiên của Mộ Vi Lan là: Trước đây anh không hề như vậy, anh luôn trà lời em ngay.
Nhưng cô đã kìm chế lại, nếu có thật sự nổi như vậy sẽ thể hiện cô quá nhỏ mọn và ích kỷ.
Người đàn ông ở bên ngoài vất và kiếm tiền nuôi gia đình, anh bận rộn như vậy mà cô còn số đa tính toán những chuyện như thế này thì thật là không tốt.
Nhưng làm gì có người phụ nữ nào không muốn chồng mình trả lời lại ngay sau khi nhìn thấy tin nhan của mình chứ
Cuối cùng, Mộ Vi Lan chi “ổ” một tiếng.
Một lúc lâu sau, Mộ Vi Lan lặng lẽ đan tay vào nhau, ngập ngừng nói: "Hàn Tranh, khi nào chúng ta sinh thêm một đứa bé nữa?"
Hỏi xong, khuôn mặt cô đỏ ửng.
Nhưng cô đợi rất lâu, người đàn ông bên cạnh cũng không trả lời cô.
Cô quay đầu lại nhìn, Phó Hàn Tranh dường như đã ngủ rồi.
Mộ Vi Lan nhìn anh, lại khẽ gọi anh hai tiếng, nhưng anh không trả lời.
“Thật sự ngủ rồi sao?"
Cô khẽ thở dài, nhìn lên trần nhà và có chút thất vọng.
Sáng sớm hôm sau, Phó Hàn Tranh dậy sớm, chống một tay lên và nhìn người phụ nữ vẫn đang say giấc nồng
Mộ Vĩ Lan ngủ không yên giác, có cử động vài cái rồi tình dậy.
Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang cúi đầu nhìn cô, trái tim bất chợt rung động.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Mộ Vĩ Lan nhào tới người anh, và đè lên người Phó Hàn Tranh khi mỗi cô sắp chạm vào mỗi anh, Phó Hàn Tranh đột nhiên vỗ nhẹ lên eo cô và nói: "Mau dậy đi, miệng anh vẫn còn mùi rượu, em hôn được sao?" “Em không phiền đâu." Mộ Vi Lan đỏ mặt nói.
Phó Hàn Tranh đặt cô xuống giường, anh đứng dậy rồi nói: “Em ngủ thêm một lát đi."
Mộ Vi Lan bĩu môi, sau khi bị từ chối, tâm trạng cô hơi buồn chán, cô nắm lấy chăn bông và phủ lên đầu.
Phó Hàn Tranh không nghe thấy âm thanh phía sau lưng nữa, anh vô thức quay đầu lại nhìn và đã không còn thấy cô nữa, chỉ có thể nhìn thấy hai tay đang ôm chăn che đầu của cô thôi.
Phó Hàn Tranh mìm cười, đi vào phòng tắm.
Mộ Vi Lan thở dài và nghĩ, quả nhiên Phó Hàn Tranh đã không còn hứng thú với cô nữa, cô dường như đã mất đi sức quyến rũ và hấp dẫn.
Trước đây khi cô chủ động, Phó Hàn Tranh sẽ ăn cô sạch sẽ.
Nhưng bây giờ, anh dường như hoàn toàn không còn hứng thú với cô....
Mộ Vi Lan tò mò nhìn vào ngực của mình trong chăn bông.
Nó không nhỏ hơn mà.
Tại sao...tại sao không còn hứng thú nữa chứ
Khi Phó Hàn Tranh ra khỏi phòng tắm để thay quần áo, anh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ trên giường đang nhìn chằm chăm vào ngực mình.
Phó Hàn Tranh hơi nhíu mày: “Em làm gì thế?"
Mộ Vi Lan nhanh chóng phủ chăn bông lại, cổ tỏ ra bình tĩnh nói: “Không, không có gì
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...