Vợ Yêu Của Tổng Tài (mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)


Hàn Linh sững sở, một tia sáng đen lướt qua mắt cô ta rồi vụt tắt, cô ta đưa tay lên lau nước mắt giúp Phó Giai rồi nói: “Hôm nay đến đây để giải quyết vấn để của em, sao em lại nhắc đến cô ta? Hay là, chuyện buồn của em liên quan đến cô ta?"

Nhắc đến Mộ Vi Lan, Phó Giai siết chặt nắm tay hơn, cô ta cắn môi, ánh mắt đầy hận thủ: “Trước giờ người anh luôn yêu thương nhất là em, nhưng tại sao Mộ Vĩ Lan vừa mới kết hôn với anh, tất cả mọi người đều đứng về phía cô ta? Đến cả bố em cũng bắt đầu đứng về phía cô ta, bố em thậm chí còn muốn chia một nửa tài sản của mình cho người phụ nữ đó.
Chị Hàn, em thật sự không hiểu, rốt cuộc Mộ Vi Lan có điểm gì tốt, anh trai em đối tốt với cô ta đã đành, nhưng tại sao đến cả bố em cũng đối xử tốt với cô ta như vậy!” "Em nói cái gì? Bác trai muốn chia một nửa tài sản của mình cho Mộ Vi Lan?” Hàn Linh vô cùng kinh ngạc.
Phó Giai tức giận run rẩy, cô ta nghẹn ngào nói: “Tại sao...
tại sao chửi Em mới là con gái của bố, Mộ Vi Lan không là gì cả, cô ta dựa vào đâu mà lấy đi một nửa tài sản của bố em chứ? Em không quan tâm đến số tài sản ấy.
Nhưng, nhưng mà em tức giận em buồn, chỉ là vì thái độ của bố em thôi

Hàn Linh càng ngày càng cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ.
ngôn tình hài

Một lúc trước, Phó Chính Huy vừa kêu cô ta đi đối chiều DNA.
Bây giờ Phó Giai lại nói, Phó Chính Huy muốn chia một nửa tài sản cho Mộ Vi Lan.

Lẽ nào.
Mộ Vi Lan là con gái của Phó Chính Huy và mối tình đầu của mình?!

Hàn Linh sửng sốt.

Nếu Mộ Vi Lan thực sự là con gái ruột của Phó Chính Huy, vậy chẳng phải mối quan hệ của Mộ Vi Lan và Hàn Tranh là...
anh em họ?! “Giai Giai, chị nghe không hiểu lắm, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"


Phó Giai nói: "Em, em cũng không biết tại sao.
Bố em chỉ cần nhìn thấy Mộ Vị Lan là sẽ đứng về phía cô ta, còn vì Mộ Vi Lan mà sẵn sàng cãi nhau với em và mẹ.
Rốt cuộc Mộ Vị Lan có năng lực gì mà khiến bố em và anh trai xoay vòng quanh cô ta như thế" "Có thể Mộ Vi Lan thực sự rất tốt."

Nghe Hàn Linh nói như thế, Phó Gial lập tức cười khẩy: "Tốt? Cô ta tốt ở đâu? Cô ta chỉ giả vở mà thôi, chỉ có bố em và anh trai em mới tin cô ta ngây thơ trong sáng”

Hàn Linh vỗ vai Phó Giai, an ủi nói: "Nhưng dù sao bây giờ Mộ Vị Lan cũng là chị dâu của em.
Cô ta và Hàn Tranh đã kết hôn rồi, trừ khi "

Hàn Linh hơi ngừng lại.
"Trừ khi cái gì?"

Hàn Linh gợi ý: “Trừ khi cô ta và anh trai em ly hôn, đến lúc đó chắc chắn sẽ không có ai bảo vệ cô ta nữa."

Phó Giai nắm chặt tay, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
“Nhưng bây giờ anh trai em chiều chuộng cô ta như vậy, chắc chắn sẽ không ly hôn với cô ta." “Nếu như, Giai Giai, chị nói nếu như, nếu như để anh trai em phải chọn một trong hai điều quan trọng nhất, em nghĩ anh ấy có chọn Mộ Vi Lan không?"

Phó Giai khẽ nhíu mày, không hiểu hỏi: "Chọn một trong hai? Điều quan trọng nhất? Nhưng em thấy điều quan trọng nhất và quý giá nhất của trai em bây giờ chính là người phụ nữ đó

Hàn Linh nhạc nhờ: "Địa vị và lòng tôn nghiêm của một người đàn ông mới là điều quan trọng nhất.
Nếu bọn họ chỉ có tình yêu mà không thể có tôn nghiêm và địa vị, tình yêu của họ sẽ giống như một đôi giày cũ bị vứt đi.
Một người đàn ông mất đi vinh quanh sẽ không còn lòng dạ nào để theo đuổi tình yêu.
“Chị Hàn, ý chỉ là..."

Hàn Linh đột nhiên cười nói: "Chị có ý gì được chứ, chị chỉ lấy ví dụ mà thôi.
Giai Giai, em không cần phải so đo với Mộ Vi Lan, cô ta chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của anh em, sớm muộn cũng phải rút lui.
Nhưng em mới là người thân có cùng huyết thống với anh ấy, đợi anh ấy qua cơn si tình với Mộ Vi Lan, anh ấy sớm muộn cũng sẽ đứng về phía em." "Chị Hàn, có thật không?"

Hàn Linh nghiêm túc gật đầu với cô ta.

Sau khi Triệu Nhàn đưa Phó Giai rời đi, Hàn Linh lập tức đi làm xét nghiệm DNA.
Theo lời Phó Giai nói, “con gái" của Phó Chính Huy chắc chắn là ám chỉ Mộ Vì Lan.
Và hai sợi tóc này, một sợi tóc là của Phó Chính Huy, và sợi tóc còn lại chắc chặn là của Mộ Vi Lan.

Nếu kết quả DNA thật sự là quan hệ bố con......

Hàn Linh cong môi.

Có thể, cơ hội của cô ta đến rồi,


Thị trấn Thanh Hà.

Sáng thứ hai, bố Lục và mẹ Lục chuẩn bị cho Lục Hì Bảo rất nhiều đồ ăn thức uống.
“Con yêu, bố để đùi gà và thịt bò hầm trong túi bảo quản đồ tươi này.
Con về đến nhà, mở nó ra và cho vào ngăn mát tủ lạnh, con có thể ăn trực tiếp như đồ ăn vặt, đừng quên đấy." “Con yêu, trời lạnh rồi, có một cái áo khoác lông vũ lần trước con không mang theo, lần này nhớ mang theo đó, đừng để bị cảm lạnh." “Bố, mẹ, hai người đối xử với con tốt quá" Lục Hì Bảo cảm động nói.

Mẹ Lục mìm cười nói: “Đồ ngốc, chúng ta là bố mẹ của con, không tốt với con thì tốt với ai?"

Lục Hì Bảo bĩu môi nói: “Nhưng hai người đối xử với Giang....đối xử với Tiểu Trì tốt hơn con “Con bé này, chúng ta gọi nói là Tiểu Trị, con cũng gọi là Tiểu Trì sao?"

Lục Hi Bào xách mấy túi đổ và nói: "Bố, mẹ, con không nói chuyện với bố mẹ nữa, con phải đi đây.

Mẹ Lục nói: "Chúng ta tiến con xuống dưới, đúng rồi, trong túi có mấy phần thịt bò và chân gà hầm, hai phần lớn nhất là của con và Tiểu Trì, phần còn lại con mang đến bệnh viện chia cho đồng nghiệp của con nhé."

Lục Hì Bảo âm thầm trợn mắt, cô nghĩ Giang Thanh Việt sẽ không thích ăn những đồ ăn không có dinh dưỡng và không tốt cho sức khỏe như thế này đâu.

Cô không muốn đưa cho anh, đồ hầm ngon như vậy cho Giang Thanh Việt ăn thật là lãng phí.

Mẹ Lục và bố Lục tiễn Lục Hi Bảo xuống lầu, xe của Giang Thanh Việt đã chờ sẵn ở bên dưới.

Giang Thanh Việt nhìn Lục Hi Bảo xách túi lớn túi bé, anh bước xuống xe, sải bước đi tới cầm lấy cái túi trong tay cô và bỏ vào trong cốp xe.

Sau đó anh mở cửa xe, vô cùng tự nhiên đặt tay lên vai Lục Hi Bảo rồi để cô ngồi vào trong.

Lục Hì Bảo rất thoải mái, bình thường có cũng tiếp xúc nhiều với Giang Thanh Việt tại nơi làm việc, vì vậy trái tim cô sẽ không rung động chỉ vì anh đặt tay lên vai cô, và cô thường không hề có cảm giác gì


Và sự vô cảm này của cô chính là điều khiến Giang Thanh Việt phải đau đầu.

Bởi vì cô gái này rõ ràng vẫn chưa coi anh là một người bạn khác giới, và coi anh là một người đàn ông trường thành có thể hẹn hò cùng.

Lục Hi Bảo ngồi lên xe, cửa sổ xe hạ xuống, cô vẫy tay nói: "Bố mẹ, hai người quay về đi, con đi đây."

Bố Lục và mẹ Lục hơi cúi xuống, nhìn hai người trong xe và nói: "Đi đường cần thận nhé, về đến nhà nhớ gọi điện cho bố mẹ biết."

Giang Thanh Việt: "Bắc trai, bác gái, tạm biệt." "Tạm biệt, tạm biệt.
Lần sau rảnh lại đến nhà chơi nhé"

Sau khi chiếc xe rời đi rất xa, mẹ Lục chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
"Ây da, tôi quên dặn dò Bảo Bảo rồi." “Có chuyện gì vậy?" “Làm sao tôi có thể quên một chuyện quan trọng như thế được cơ chứ! Bảo Bảo làm việc trong thành phố, chúng ta cũng không ở bên cạnh con bé.
Nhớ con bé sống chung với Tiểu Trì thì phải làm sao?"

Bố Lục cũng cho rằng đây là một vấn đề phải để ý: "Hay là lần sau chúng ta đến kiểm tra đột xuất “Đợi lần sau, qua một thời gian nữa chúng ta đi xem thế nào."

Nhưng mà con gái của chúng ta chắc cũng từ biết chừng mực.

Mẹ Lục: “Biết cái gì chứ, ở nhà chúng ta, hai đứa nó đã như thế rồi, ở bên ngoài không biết sẽ buông thà như thế nào nữa!"
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui