Tất nhiên, Phó Hàn Tranh không ham muốn đến mức ấy, anh chỉ nói vậy mà thôi.
Mộ Vi Lan vừa mới sảy thai, anh làm sao nỡ làm vậy chứ.
Hơn nữa, Phó Hàn Tranh cũng không phải là người ham muốn tình dục như vậy.
Nghĩ đến điều này, Phó Hàn Tranh không khỏi bật cười.
Mộ Vi Lan đỏ mặt nhìn anh: “Anh cười cái "Không có gì.
gì?"
Anh đang cười, nếu anh nói với cô anh không phải người quá ham muốn tình dục, chắc là Mộ Vi Lan sẽ không tin.
Dù sao thì cơ thể của anh rất có phản ứng với Mộ Vi Lan, thuộc kiểu vừa chạm vào đã bộc phát.
Phó Hàn Tranh quấn chăn bông quanh người cô, Mộ Vi Lan thổi mấy sợi tóc dính trên má và trán mình: “Em nóng.
Hai cánh tay gầy guộc của cô cố gắng lột bỏ lớp chăn bông dày trên người mình, nhưng Phó Hàn Tranh không cho phép, anh nói: “Nóng tốt hơn lạnh.
Đặc biệt là đối với cơ thể yếu dễ cảm lạnh sau khi sảy thai, nóng một chút còn tốt hơn là lạnh.
“Nhưng em không lạnh.
“Nghe lời.
Mộ Vi Lan dựa vào trong lòng Phó Hàn Tranh, quấn lớp chăn bông dày, nóng đến đổ mồ hôi.
Mộ Vi Lan thỉnh thoảng thò chân ra ngoài cho mát một chút, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh kéo trở lại rất nhanh.
Thích lạnh không phải là một thói quen tốt.
Phó Hàn Tranh nghiêm túc nói: “Em còn trẻ như vậy, nếu không muốn để lại bệnh gì thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Mộ Vi Lan nhìn anh, cuối cùng cũng bật cười.
Bây giờ Phó Hàn Tranh quản cô như vậy, trồng anh thật sự giống như một bà mẹ già.
Cuối cùng cô cũng biết, tại sao trước đây trong tiểu thuyết ngôn tình thường hay viết, nam chính sẽ coi nữ chính như con gái của mình để yêu chiều.
Cô nghĩ, bây giờ Phó Hàn Tranh đang chiều chuộng cô như con gái của mình.
Trong lòng cô không tránh khỏi việc nảy sinh ra một chút tự hào và kiêu hãnh.
Những cảm xúc buồn bã và u ám trong những ngày qua cuối cùng cũng đã nguôi ngoại đi rất nhiều.
Dường như nỗi đau mất con ấy cũng không còn mãnh liệt nữa.
Hàn Tranh nói đúng, bọn họ vẫn rất trẻ, sau này còn có thể sinh rất nhiều con.
Các nữ y tá trong bệnh viện loan tin với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Ngay sau đó, cả bệnh viện đều loan tin việc anh Phó ở phòng bệnh số 13 chiều vợ như chiều con gái.
“Các cô không biết đâu, anh Phó đó đối xử với nữ y tá chúng ta rất dữ dằn, nhưng khi nhìn vợ anh ấy, anh ấy lập tức trở nên dịu dàng.
“Này....các cô nói xem, khi nào chúng ta mới có thể tìm được một ông chồng quý báu như vậy?” “Mặc dù tính cách của anh Phó kia hơi lạnh lùng một chút, nhưng mà rất hào phóng, hôm đó còn đưa cho tôi một giỏ trái cây nhập khẩu.” “Dù gì cũng là bạn tốt của chủ nhiệm Giang, gia thế chắc chắn là không tầm thường rồi." “Vợ của anh Phó rất tốt bụng, mỗi lần tôi đến đo nhiệt độ cho cô ấy, nếu cô ấy đang ăn, cô ấy nhất định sẽ đưa cho tôi một suất."
Những lời này nhanh chóng truyền đến tại Lục Hỉ Bảo.
Khi Lục Hỉ Bảo đi ngang qua, nữ y tá lớn tuổi hơn một chút lập tức kéo cô lại: “Hỉ Bảo, sao hôm nay cô không đi cùng với chủ nhiệm Giang, sao lại đi kiểm tra phòng bệnh một mình thế?”
Lục Hỉ Bảo thở dài: “Tôi cũng không biết mình chọc giận gì anh ta, anh ta lại kêu tôi tối nay một mình đi kiểm tra hết tất cả các phòng bệnh, thật là biến thái!”
Nữ y tá lớn tuổi cùng các nữ y tá bên cạnh nhìn nhau và đều tủm tỉm cười.
“Các cô còn cười nữa à! Lẽ nào các cô không nên đến giúp tôi sao?" “Chúng tôi nào dám giúp cô, chủ nhiệm Giang đã lên tiếng rồi, nếu chúng tôi giúp cô, chẳng phải là đối đầu với chủ nhiệm Giang hay sao.
Một nữ y tá nhét một miếng socola vào miệng của Lục Hỉ Bảo, Lục Hỉ Bảo vẫn chưa nhìn rõ là thứ gì, cô nuốt nghẹn: “Cái gì thế?” “Yên tâm đi, không chết được đâu.
Cô Phó ở phòng bệnh số 13 cho tôi một hộp socola, thấy cô vất vả như vậy, tôi thưởng cho cô một cái.”
Lúc này Lục Hỉ Bảo mới từ từ thưởng thức vị ngọt trong miệng của mình, socola lập tức tan chảy, rất ngọt ngào.
“Chúng tôi làm sao dám hạ độc cô, chủ nhiệm Giang sẽ giết chúng tôi mất”
Mấy nữ y tá mỉm cười liếc nhìn nhau và nhìn Lục Hỉ Bảo.
Lục Hỉ Bảo hoàn toàn không đồng tình: “Tôi không nghĩ như vậy.
Nếu các cô hạ độc chết tôi, người vui nhất chính là Giang Diêm Vương thì đúng hơn!” “Khụ khụ.” Nữ y tá đột nhiên họ khan, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Lục Hỉ Bảo quan tâm nhìn cô ấy: “Sao cô lại họ thế? Bị cảm à?”
Nữ y tá nhìn khuôn mặt lạnh lùng phía sau lưng Lục Hỉ Bảo, hai tay đút vào trong túi áo khoác blouse, nữ y tá họ dữ dội hơn và ôm cổ họng nói: "Hỉ Bảo, tôi còn phải đi đo nhiệt độ cho bệnh nhân ở phòng số 10, tôi đi trước đây.
Lục Hỉ Bảo bĩu môi, hừ một tiếng, quay người đi và đập vào một cơ thể rắn chắc.
“Huh! Ai đấy! Không nhìn đường à?” Khi cô xoa đầu và nhìn lên, cô nhìn thấy
Giang Thanh Việt đang bình tĩnh nhìn cô.
Tiếng trống đập thình thịch trong lồng ngực Lục Hỉ Bảo ngày càng vang dội.
Những lời cô vừa nói, anh ấy đều nghe thấy hết rồi? “Giang Diêm Vương, ai cho phép cô gọi tôi như vậy?”
Lục Hỉ Bảo mấp máy miệng, và mỉm cười: “Sư phụ, chắc là anh nghe nhầm rồi.”
Giang Thanh Việt lạnh mặt nói: “Ý của cô là tại của tôi không tốt?
Lục Hỉ Bảo ngượng ngùng, Giang Diêm Vương thật là biết bắt lỗi người khác! "Sư phụ mới hơn ba mươi, làm sao tại lại không tốt được cơ chứ.
Chắc chắn là do cái miệng thối của tôi không tốt, nói năng xăng bậy rồi!”
Lục Hỉ Bảo tát nhẹ vào má mình, coi như xin lỗi.
Giang Thanh Việt bất mãn nói: “Đánh nhẹ quá rồi.” Lục Hỉ Bảo sắp khóc đến nơi rồi, cô thật sự phải ngược đãi bản thân sao?
Tự đánh vào mặt mình? Nghĩ đến cũng thấy đau rồi.
Nhưng nhìn ánh mắt dữ tợn của Giang Thanh Việt, Lục Hỉ Bảo nghiến răng quyết định liều mình, so với tính mạng, cô tự đánh mình một cái cũng có là gì đâu chứ?
Thế là, Lục Hỉ Bảo giơ tay lên và tự tát vào mặt mình, nhưng cô không tát trúng vào mặt cô bởi vì Giang Thanh Việt đã giữ cổ tay cô lại.
“Được rồi.”
Ánh mắt của Giang Thanh Việt như thể đang nói ––Tôi còn không biết tâm tư của cô à, đừng giả vờ nữa.
Lục Hỉ Bảo mỉm cười: "Sư phụ, vậy tôi đi kiểm tra phòng đây.
Khi Lục Hỉ Bảo chuẩn bị chạy đi, Giang Thanh Việt lại gọi cô.
"Đứng lại.”
Cổ áo phía sau của cô bị một bàn tay to nằm lấy và kéo đi.
Lục Hỉ Bảo giống như một con gà nhỏ yếu ớt quay đầu nhìn anh: "Sư phụ còn có chuyện gì nữa không?” “Tuần này mẹ cô kêu cô đưa bạn trai về nhà ăn cơm?”
Lục Hỉ Bảo giật mình, sau đó há hốc mồm mói: "Anh nghe lén tôi gọi điện thoại?!”
Giang Thanh Việt rất không hài lòng với hai từ “nghe lén” của cô, anh hơi nhíu mày và nói: “Không phải là nghe lén, mà là tình cờ đi ngang qua nghe thấy mà thôi.”
Lục Hỉ Bảo bĩu môi không tin, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Mẹ tôi kêu tôi tuần này đưa bạn trai về nhà ăn cơm, nhưng tôi không định đưa về." “Cô vẫn chưa nói với mẹ cô chuyện giữa cô và Trì Quân?”
Lục Hỉ Bảo cắn môi: “Tôi và Trì Quân bên nhau lâu như vậy, mẹ tôi đều nghĩ tôi có thể kết hôn với anh ta, tôi vẫn chưa biết phải giải thích với mẹ như thế nào.”
Giang Thanh Việt rất không thích khi nghe thấy Lục Hỉ Bảo nói “cô và Trì Quân ở bên nhau lâu như vậy”.
Trong mắt Giang Thanh Việt, Lục Hỉ Bảo và Trì Quân chưa từng ở bên nhau, chứ đừng nói đến thời gian ngắn hay dài.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...