Mấy hôm nay, Phó Hàn Tranh đi làm, Mộ Vi Lan một mình ở nhà rảnh rỗi, nên thường xuyên mang canh bổ đến bệnh viện thăm Phó Chính Huy.
Phó Chính Huy vẻ mặt nhân hậu nhìn cô nói: “Cháu thật là một người con ngoan, mấy ngày chủ ở viện, Giai Giai chẳng thấy bóng dáng đâu, làm khó cho cháu rồi, thường xuyên đến thăm chú, còn mang canh cho chú nữa.
Vi Lan, cảm ơn cháu nhé."
Mộ Vi Lan mỉm cười, nói: “Cháu chỉ là thay Phó Hàn Tranh hiếu thuận với chút thôi, việc nên làm mà.
Hơn nữa một mình cháu ở nhà cũng rảnh rỗi, không có việc gì làm, nên liền đến thăm chú.
Phó Chính Huy nhìn ra thời tiết ở bên ngoài, nói: "Vi Lan à, cháu đỡ chú đi ra ngoài tản bộ, sưởi nắng chút đi.” “Được ạ.
Phó Chính Huy mặc quần áo bệnh nhân xuống giường, Mộ Vi Lan đỡ ông ấy, đi đến vườn hoa phía sau bệnh viện, rồi chậm rãi tản bộ.
Phó Chính Huy cứ có lời giấu trong lòng muốn hỏi cô, nhìn cô, hỏi thăm dò: “Bố cháu, chắc đối xử rất tốt với cháu và mẹ cháu nhỉ?”
Mộ Vi Lan cười gật đầu, “Ừm, bố cháu đối xử cực kì tốt với cháu và mẹ, nhưng mẹ cháu đi quá sớm, tuy bố cháu sau đó lại lấy người khác, nhưng ông ấy rất yêu cháu.
Có điều ba năm trước, bố cháu cũng đi rồi...
Nói đến đây, trên khuôn mặt nhỏ của cô hiện lên vẻ buồn tẻ và thương cảm.
Phó Chính Huy than thở gật gật đầu, lại an ủi nói: “Con người sống chết có số, đừng quá đau lòng, cháu là một người con ngoan, ông trời chắc chắc sẽ quan tâm cháu.
“Có thể gả cho Hàn Tranh, có lẽ là điều may mắn nhất cuộc đời này của cháu.
Phó Giai vừa đến phòng bệnh, thì phát hiện trong phòng bệnh không có ai, lại nhìn thấy bát canh cá được đặt trên kệ tủ, ánh mắt liền lạnh lại.
Phó Giai ra khỏi phòng bệnh, tóm lấy một y tá bình thường đo nhiệt độ cho Phó Chính Huy, hỏi: “Y tá, bố tôi đi đâu rồi?” “Ồ, vừa nãy nhìn thấy bố cô hình như đi tản bộ trong vườn hoa rồi.”
Lúc Phó Giai đi đến vườn hoa phía sau bệnh viện, xung quanh tượng đá ở trung tâm vườn hoa, đã nhìn thấy Phó Chính Huy và Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan đang đỡ Phó Chính Huy đi tản bộ, hai người cười cười nói nói, trông có vẻ rất hợp nhau.
Phó Giai vừa nhìn thấy khung cảnh này, ngon lửa đố kị trong lòng liền bùng bùng nổi lên.
Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều thích Mộ Vi Lan?
Đến cả bố ruột của cô ta cũng yêu quý người ngoài này như vậy sao!
Phó Giai bước tới, đẩy Mộ Vi Lan ra, “Sao chị lại ở đây!”
Mộ Vi Lan không kịp phòng bị, bất ngờ bị người dùng lực đẩy ra từ phía sau, lập tức chao đảo, rồi ngã xuống đất.
Cô theo phản xạ ôm lấy bụng dưới, may là không sao.
Phó Chính Huy chau mày, vội vàng đến đỡ cô, “Vi Lan, thế nào, bụng không sao chứ?" “Chú hai, cháu không sao."
Sau khi Mộ Vi Lan đứng vững, liền lắc lắc đầu.
Phó Chính Huy nhìn về phía Phó Giai, chau mày chặt hơn, nghiêm khắc chỉ bảo: “Con vừa làm gì mà lại đẩy chị dâu con thế Con có biết chị dâu con đang mang thai không? Không có ý thức gì cả!” Phó Giai siết chặt nắm đấm, cắn răng cắn lợi nhìn chằm chằm Phó Chính Huy, chỉ vào Mộ Vi Lan nói: “Ai mà biết được người phụ nữ này có âm mưu gì chứ! Chị ta thường xuyên đến thăm bố, chị ta lại không có quan hệ huyết thống gì với bố, quan tâm bố như vậy, có phải là muốn chiếm đoạt tài sản của bố không đây!”
Quan hệ huyết thống
Bốn cái chữ này, khiến cho Phó Chính Huy lạnh mặt lại, giơ tay tát Phó Giai một cái.
“Con nói linh tinh cái gì thế?”
Bàn tay của ông ấy, hơi hơi run rẩy, đơ lại trong không trung.
Phó Giai ôm mặt, nước mắt ấm ức rơi xuống, cô ta nhìn chằm chằm vào Phó Chính Huy và Mộ Vi Lan, “Con không hề nói linh tinh! Có phải bố bị người phụ nữ hèn hạ này che mắt nên mới bảo vệ chị ta như vậy không!
Phó Giai càng nói càng quá đáng, Phó Chính Huy tức giận đến choáng váng, chìa ta ôm lấy lồng ngực quặn đau, "Con...
con cút ngay cho bố! Đứa con bất hiếu!”
Mộ Vi Lan vội vàng đến đỡ Phó Chính Huy, nhưng lại bị Phó Giai đẩy ra, “Chị tránh xa bố tôi ra một chút!”
Lần này, Mộ Vi Lan không đứng vững, trực tiếp ngã đâm vào tượng đá ở bên cạnh.
Mộ Vi Lan ôm bụng kêu đau.
Phó Chính Huy nổi giận: “Phó Giai! Rốt cuộc con muốn làm gì!”
Mộ Vi Lan cảm giác được giữa hai chân có dòng chảy ẩm quen thuộc, sau khi ý thức được đó là cái gì, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Mộ Vi Lan được đưa vào trong phòng bệnh.
Phó Hàn Tranh vội vàng chạy đến.
Phó Chính Huy đứng dậy, nói lời xin lỗi với Phó Hàn Tranh: “Hàn Tranh, chú xin lỗi, Vi Lan có lòng đến thăm chú, đứa trẻ Giai Giai đó không biết là chuyện gì, nên đẩy Mộ Vi Lan ngã...
Phó Hàn Tranh trong lòng chấn động, lo lắng hỏi: “Bây giờ thế nào rồi?" “Vẫn, vẫn chưa rõ...
Phó Giai ngồi ở hàng ghế bên cạnh, cúi mặt xuống, chìa tay dè dặt túm lấy tay áo của Phó Hàn Tranh.
Giọng nói của cô ta có chút run rẩy, “Anh...
em chỉ là đẩy nhẹ chị ta một cái...
em thực sự không biết tại sao chị ta lại yếu như thế...
anh...
chị ta chắc chắn là giả vờ đấy! Chị ta chính là muốn tất cả mọi người đều ghét em! Anh...
anh phải tin em...
em thực sự không hề dùng lực...
Phó Hàn Tranh lạnh nhạt hất tay của cô ta ra, nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu như tiểu Lan và đứa bé có vấn đề gì, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho em đâu.”
Tay của Phó Giai, trượt xuống dưới, nước mắt cũng rơi ra, “Anh..."
Bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, Phó Hàn Tranh đi lên phía trước, gấp gáp hỏi: "Vợ tôi sao rồi?” “Tình hình của cô Phó rất không tốt, sao lại có thể lại để cô ấy chảy máu chứ, đứa bé này, tôi kiến nghị mọi người vẫn là bỏ đi sớm thì tốt hơn, như vậy sẽ không có hại đối với cô Phó.
Phó Hàn Tranh dùng lực siết chặt bàn tay, xương ngón tay phát ra âm thanh khiến người ta kinh sợ.
Anh quay người, lạnh mặt, từng bước từng bước đi đến trước mặt Phó Giai.
Phó Giai mặt trắng bệch, theo phản xạ lùi về phía sau, "Anh...
em thực sự không hề dùng lực đẩy chị ta...
chị ta chắc chắn là giả vo....
Phó Hàn Tranh nhìn chăm chăm cô ta, giống như con dao sắc bén, nói rõ từng câu từng chữ: “Em có biết tiểu Lan vì để giữ đứa bé này, đã phải chịu khổ nhiều như thế nào không? Vốn dĩ, đứa bé này có lẽ có thể đến với thế giới này, bây giờ, vì một cái đẩy nhẹ của em, mà tiểu Lan phải mất đi đứa con này.
Phó Giai, em làm anh quá thất vọng rồi.”
Nói xong, Phó Hàn Tranh quay người đi vào trong phòng bệnh.
Để lại Phó Giai đang sững sờ, “Anh...
chuyện này thực sự không thể trách em...
Nhưng Phó Hàn Tranh vốn dĩ không để ý đến cô ta, thứ để lại cho cô ta, cũng chỉ có một bóng lưng.
Phó Chính Huy đứng dậy, mặt đầy vẻ thất vọng nhìn cô ta, "Giai Giai, con quá không hiểu chuyện rồi! Con suy nghĩ lại cho tốt bản thân con đi!”
Phó Giai đau khổ ôm mặt, không đây không phải là lỗi của cô ta.
Bọn họ dựa vào cái gì mà trách móc cô ta chú?
Là tự Mộ Vi Lan không có đủ sức khoẻ để sinh con, cô ta chỉ là đẩy nhẹ cô một cái, Mộ Vi Lan không giữ được con, dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều đến chỉ trích cô ta chứ?
Lúc cô ta buồn bã đau khổ, bọn họ có quan tâm đến cô ta không?
Vào ngày biết được mất đi sự trong trắng, cô ta thậm chí muốn chết chìm trong bồn tắm, bọn họ có quan tâm đến cô ta không?
Nếu không phải Mộ Vi lan, cô ta sẽ không trở nên dơ bẩn như này, bố và anh trai, cũng sẽ không thất vọng về cô ta, đều là lỗi của Mộ Vi Lan...
Mộ Vi Lan không nên xuất hiện!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...