Toà nhà Á Hoa.
“Tổng giám đốc Kỳ, lúc tôi cho người đi tìm Từ Hải Sinh, phát hiện người tên Từ Hải Sinh này đã bị người của Phó Hàn Tranh tìm thấy rồi, anh nói xem, Phó Hàn Tranh có báo án không?”
Kỳ Ngạn Lễ ảnh mặt lạnh lại, mím môi nói: "Nếu như anh ta muốn bảo án, thì chắc đã báo rồi.”
Lí Đạt chau mày không hiểu nói: “Tổng giám đốc Kỳ, nhưng tôi thực sự không hiểu, cô Kiều tại sao phải sắp đặt vụ tai nạn xe này, cứ coi như lúc đầu cô ấy là vì Phó Hàn Tranh mà rơi xuống biển, phải xa cách anh mười năm, nhưng bây giờ cô ấy trở về rồi, hơn nữa.
theo tôi thấy, cô Kiều là người lương thiện, thì tại sao lại tiêu diệt Phó Hàn Tranh chứ?"
Ánh mắt của Kỳ Ngạn Lễ loé lên một chút lạnh lùng, nhưng rất nhanh, liền che đậy đi, “Kể cả chuyện này thực sự là do tiểu Tang làm, tôi cũng sẽ không để cho tiểu Tang có bất kì nguy hiểm gì.” Sau khi Kí Đạt rời đi, Kỳ Ngạn Lễ trực tiếp gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh.
Sau khi kết nối cuộc gọi, Kỳ Ngạn Lễ lên tiếng nói: “Chúng ta gặp nhau đi.”
Phó Hàn Tranh cũng không từ chối, rất thoải mái.
Khi Kỳ Ngạn Lễ đến Chước Duyệt Hiên, thì Phó Hàn Tranh đã đến.
Trong phòng yên tĩnh, môi trường cực kì tĩnh lặng, thích hợp để nhắc lại chuyện cũ.
Kỳ Ngạn Lễ ngồi vào chỗ, nói: “Hôm nay tôi đến, không phải là để tìm anh nhắc lại chuyện cũ đâu.” “Tôi biết, anh muốn uy hiếp tôi.
Kỳ Ngạn Lễ nhếch mép, “Phó Hàn Tranh, anh thực sự rất hiểu tôi, nếu như không phải là vì tiểu Tang, có lẽ chúng ta đến bây giờ, cũng vẫn là bạn tốt.
Nếu anh đã rõ ràng như vậy, vậy tôi cũng không muốn lòng vòng với anh.
Tha cho tiểu Tang.”
Phó Hàn Tranh bê ấm trà lên, rót trà cho Kỳ Ngạn Lễ, điềm đạm lên tiếng nói: “Tôi đến gặp anh, khôgn hề nghĩ đến muốn bảo án.
Kỳ Ngạn Lễ ánh mắt tối lại, “Anh muốn dùng chuyện này, để giành lấy sự tha thứ của tiểu Tang sao?”
Phó Hàn Tranh giơ mắt, nhìn vào Kỳ Ngạn Lễ đối diện, “Anh còn rõ hơn tôi, nếu cô ta thực sự là Kiều Tang, thì không thể sắp đặt vụ tai nạn xe này để hại tôi chết.
Kỳ Ngạn Lễ, anh rốt cuộc là giả ngốc, hay là ngốc thật vậy?”
Kỳ Ngạn Lễ một ngụm uống hết cốc trà trước mặt, thẳng thắn đứng dậy chuẩn bị đi, “Trà tôi cũng uống rồi, mục đích của tôi cũng đạt được rồi, tổng giám đốc Phó không còn chuyện gì khác, tôi còn có việc, nên cáo từ trước đây.
Khi Kỳ Ngạn Lễ đi đến cửa phòng bao,
Phó Hàn Tranh điềm đạm mở miệng: "Anh biết cô ta không phải là Kiều Tang
Kỳ Ngạn Lễ quay lưng lại với anh, bóng người bông run rẩy, anh ta không quay người, siết chặt tay thành nằm đấm, hít một hơi sâu nói: "Có phải hay không thì có quan trọng như thể không? Chỉ cần ở trong mắt tôi, cô ấy phải, là đủ rồi.” "Anh đây là đang tự dối lòng." "Phó Hàn Tranh, anh chưa từng trải qua Mộ Vi Lan xa cách anh mười năm là cảm giác gì, anh không có tư cách để nói tôi.”
Kỳ Ngạn Lễ sải chân đi ra khỏi Chước Duyệt Hiện.
Biệt thự Lam Quận.
Kiều Lạc đang xách bình nước tưới hoa ở trong vườn.
Chiếc Bentley màu đen đi vào.
Cho đến khi Kỳ Ngạn Lễ từ trên xe bước xuống, Kiều Lạc có chút nghi ngờ, hôm nay sao lại tan làm sớm như vậy chứ?
Khi Kỳ Ngạn Lễ đi đến trước mặt cô ta, vì ánh mắt quá đỗi nóng bỏng, mặt của Kiều Lạc đỏ cả lên, đôi mắt hơi hơi rủ xuống, hỏi: “Sao hôm nay anh về sớm thế?” “Tự dưng thấy nhớ em.” "Hả?"
Kiều Lạc vẫn chưa phản ứng lại, cổ tay mảnh khảnh, đã bị Kỳ Ngạn Lễ nắm chặt, đi vào trong biệt thự, “Đừng tưới hoa nữa, chings ta làm chút chuyện khác đi.” “Cái gì cơ?”
Kiều Lạc đi chậm hơn anh ta, Kỳ Ngạn Lễ dường như không có kiên nhẫn, quay người trực tiếp ôm cô ta lên.
Kiều Lạc kinh ngạc một tiếng, “Kỳ Ngạn Lễ? Mau, mau bỏ em xuống, dì Dương vẫn ở nhà đấy! Dì ấy sẽ nhìn thấy...
Nhưng Kỳ Ngạn Lễ lại vờ như không nghe thấy, ôm cô ta lên, trực tiếp đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Dì Dương ở dưới tầng, với tư cách là một người đối mặt, liền nhẹ nhàng mỉm cười.
Kỳ Ngạn Lễ ôm Kiều Lạc vào trong phòng ngủ, Kiều Lạc bị anh ta đặt lên trên giường, cô ta đang muốn đứng dậy, thì dáng người cao to của người đàn ông, đã ngay lập tức đè xuống.
Kỳ Ngạn Lễ vừa tháo cà vạt ra, vừa cúi đầu hôn cô ta, hôn đến mức vô cùng bá đạo.
Kiều Lạc đẩy nhẹ vào lồng ngực của anh ta, “A...
bỏ em ra...
Kỳ Ngạn Lễ...
chúng ta không thể như vậy được!”
Kỳ Ngạn Lễ ngưng lại, dừng lại động tác, ánh mắt phức tạp vừa lạnh lùng vừa nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào cô ta, hỏi: “Tại sao lại không được?”
Kiều Lạc có chút hoảng sợ, Kỳ Ngạn Lễ vẫn luôn yêu chiều bảo vệ cô ta, đến cả nói chuyện cũng không bao giờ to tiếng với cô ta, kể cả vào lúc người đàn ông muốn nhất, cũng cực kì tinh tế hỏi cô ta có được hay không, nhưng Kỳ Ngạn Lễ của bây giờ, thô bạo, không kiên nhẫn, gấp gáp, ánh mắt có chút tuyệt vọng.
"Em..."
Kiều Lạc nói không nên lời, Kỳ Ngạn Lễ đã không cho cô ta thời gian suy nghĩ, đè cô ta xuống dưới, ra sức chiếm giữ.
“Em hãy nói với anh, em là tiểu Tang, em yêu anh." “Tiểu Tang, hãy nói đi."
Kiều Tang cắn vào mu bàn tay, vì sự tấn công thô bạo của người đàn ông, nước mắt cũng chảy ra, một hồi lâu, liên tục nói ra vài chữ.
“Kỳ Ngạn Lễ...
em đau...
anh nhẹ nhàng một chút."
Vì sự khẩn cầu của cô ta, Kỳ Ngạn Lễ bắt đầu trở nên dịu dàng, vô cùng chậm rãi, cho cô ta cảm giác bịn rịn và uyển chuyển.
Người đàn ông thì thầm bên tại cô ta: “Tiểu Tang, chỉ cần em nói, anh sẽ cho em mọi thứ, đừng rời xa anh nữa.
Kỳ Ngạn Lễ của hôm nay quá đỗi kì lạ, nhưng Kiều Lạc rất nhanh liền bị một dòng nước ấm to lớn công kích, cô ta không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể phối hợp với anh ta, mất phương hướng trong cơn cao trào...
Kỳ Ngạn Lễ không biết đã gọi bao nhiêu lần câu “tiểu Tang”, đến cuối cùng, đến đã bản thân Kiều Lạc cũng bắt đầu mơ hồ, cô ta có phải thực sự trở thành chị gái mình rồi không.
Vào lúc Phó Hàn Tranh chuẩn bị tan làm, Từ Khôn cũng điều tra được vụ án hoả hoạn của nhà họ Mộ vào mười năm trước.
“Boss, vụ hoả hoạn đó của nhà họ Mộ, vì thời gian quá lâu, nên không tra ra được manh mối gì, lúc đó cục cảnh sát ghi án, cũng chỉ ghi là hoả hoạn ngoài ý muốn.
Có điều, tôi điều tra được người đã cứu bà chủ kia, bên phía cảnh sát tìm lại ghi chép vụ án, có một cái tên, tên là Phó Tử Dạ, chính là án của anh ta bảo lúc đó, đồng thời cũng là anh ta đã cứu bà chủ, và đưa bà chủ đến bệnh viện.” “Phó Tử Dạ?” “Phải, tôi vẫn đang nghi ngờ, người họ Phó nghe quen tai ở Bắc thành không nhiều, có điều, cũng không bài trừ, người này có thể chỉ là một người rất bình thường.
“Cô ấy nói, lúc đó cô ấy suýt chút nữa thì bị thiêu cháy, điều này có thể chứng minh, vụ hoả hoạn năm đó, thể lửa rất lớn, nếu như là một người xa lạ với cô ấy, thì tại sao phải mạo hiểm xông vào trong đám lửa nguy hiểm như vậy để cứu cô ấy chứ?"
Từ Khôn chau mày, “Tôi cũng rất tò mò, ai lại rảnh rỗi đến nỗi mạo hiểm như vậy để cứu người chứ? Nghe cảnh sát và đội chữa cháy lúc đó nói, lúc bọn họ tới đó, bà chủ đã được anh ta đưa đến bệnh viện rồi, người này, cũng thật là có bản lĩnh, có điều, cũng không biết người cứu bà chủ kia có bị thường hay không.
“Đi điều tra một chút về Phó Tử Dạ “Được, tôi đi điều tra ngay đây.”
Phó Tử Dạ...
này đi.”
Không biết tại sao, Phó Hàn Tranh cứ có cảm giác quen thuộc đến thế.
Nhưng anh trước giờ không quen biết với Phó Tử Dạ nào cả, có lẽ, là do người này, cũng là họ Phó?
Mười phút sau, Từ Khôn gõ cửa bước vào, nói: “Boss, quá là kì lạ rồi, Bắc thành chỉ có hai người tên là Phó Tử Dạ, một người đã hơn 50 tuổi, còn một người là con gái, dựa nào lời bà chủ nói, nếu như năm đó cái người kia là một người con trai khoảng 20 tuổi, vậy bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ hơn 30 tuổi, vậy mà lại không tra ra được người nào như vậy.
Chẳng lẽ anh ta không phải là người Bắc thành?"
Phó Hàn Tranh trầm tư: "Không thể nào, nếu như là người ở nơi khác, thì sao lại trùng hợp như thế, xuất hiện ở gần biệt thự nhà họ Mộ, dân cư ở xung quanh nhà họ Mộ, thông thường là người bản địa.
“Quả là kì lạ rồi, người này lúc đó cũng không để lại bất kì tin tức nào, làm xong một việc tốt như vậy, vậy mà lại không nghĩ đến phải để lại cách liên lạc nào.
Quá không phù hợp logic rồi."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...