Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó bừng vừa bị cô tát, cô thốt lên từng chữ: “Phó Hiệu, tôi sẽ không để anh thực hiện được ý đồ của mình đâu.
Phó Hàn Tranh chắc chắn sẽ quay trở về bên cạnh tôi." "Huh!"
Phó Hiệu cười khẩy, quay đầu nhìn cô: "Vậy thì cô cứ thử đi, để xem là tôi loại cô ra trước hay là cô có thể gọi Phó Hàn Tranh trở về trước."
Mộ Vi Lan đẩy anh ta và đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Cô không muốn ở chung một nhà với anh ta, cho dù chỉ là một giây.
Nhưng khi cô vừa chạy ra khỏi phòng ngủ, cô lại không biết phải xuống lầu kiều gì.
Nói với mọi người rằng cô phải quay về biệt thừ Tiên Thủy Vịnh sao?
Nhưng trong mắt mọi người, Phó Hàn Tranh đã trở về rồi, cô còn về biệt thự Tiên Thủy Vinh chẳng phải là có vấn đề gì sao?
Nhưng mà, cô phải ở lại đây chung sống cùng với
Phó Hiệu ư?
Mô Vi Lan dường như không thể làm được điều ấy.
Người trong kia không phải là Phó Hàn Tranh
Cô bỗng trở nên vô cùng chán nản.
Tiểu Đường Đậu chạy lên, và đang cầm bình sữa trong tay: “Mộ Mộ, sao mẹ không ở cùng bố?"
Mộ Vi Lan ngồi xuống nhìn Tiểu Đường Đậu, cô nằm tay Tiểu Đường Đậu và nói: “Đường Đậu, nếu mẹ nói với con, người bên trong kia không phải là bố, con có tin mẹ không?"
Tiểu Đường cắn ống hút sữa, mở to mắt và nghiêm túc gật đầu: "Tin, Mộ Mộ nói gì, Đường Đậu cũng đều tin." “Thật vậy sao?"
Mộ Mộ cãi nhau với bố rồi ư? Mộ Mộ còn không thèm nhận bối
Tiểu Đường Đậu lại gật đầu nói: "Mộ Mộ, có phải bố bắt nạt mẹ không? Tại sao thế? Bố vừa mới trở về, mọi người đều rất nhớ bố, tại sao Mộ Mộ và bố lại không tốt nữa?" Mộ Vị Lan bặm môi và nói: "Không sao, con lên dãy tìm bỏ a “Vâng!" Tiểu Đường Đậu còn cầm một hộp sữa khác trên tay: "Con mang sửa lên cho bố uống Bá uống vào sức khỏe tốt, sau này sẽ không rời xa chúng ta nữa!"
Mộ Vì Lan thấy Tiểu Đường Đậu ngoan ngoãn và hiểu thảo, đôi mắt cô cay cay, cô xoa mặt cô bé và nói: “Đường Đậu thật là hiếu thảo." "Mộ Mộ, vậy con mang sữa cho bố đây! Sau đó con sẽ đi ra chơi với Mộ Mộ!" "Di di."
Tiểu Đường Đậu chạy vào phòng ngủ, không lâu sau cô bé vui vẻ đi ra ngoài.
Tiểu Đường Đậu nói: "Bố nói bố rất yêu Đường Đậu, cũng thích sữa của Đường Đậu! Mộ Mộ, chúng ta đừng cãi nhau với bố có được không?"
Mô Vị Lan gật đầu, có nghĩ rằng mặc dù thái độ của Phó Hiệu đối với cô xấu xa, nhưng ít nhất anh ta vẫn lịch sự với Tiểu Đường Đậu.
Chỉ cần anh ta không bắt nạt Tiểu Đường Đậu là được rồi.
Nhưng mà khi nào Hàn Tranh mới có thể quay vé?
Nếu thật sự như lời Phó Hiểu nổi, anh ta nhất định sẽ thay thế Hàn Tranh, vậy chẳng phải xác suất Hàn Tranh có thể quay về là rất thấp hay sao?
Mộ Mô, mẹ đang nghĩ gì thế!" "Không có gì, đi thôi, chúng ta đến phòng của Tiểu Đường Đậu, mẹ cùng con chơi trò xếp gỗ có được không?" "Vâng!"
Sau khi chơi với Tiểu Đường Đậu một lúc, Mộ Vi Lan giúp cô bé tắm rửa.
Cô bé thổi bong bóng, bong bóng bay lên khắp người cô nên cô phải tắm chung với Tiểu Đường Đậu luôn.
Sau đó, cô định ngủ lại trong phòng của Tiểu Đường, nhưng cô bé lại đuổi cô.
“Mộ Mộ, mẹ như vậy là không đúng.
Bố vừa mới trở về, mẹ phải đi ngủ cùng bố" “Nhưng đã rất lâu mẹ không được ngủ với Đường Đậu rồi.
Tối nay mẹ muốn ngủ với Đường Đậu, Đường Đậu không thích sao?"
Tiểu Đường Đậu suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Thích thì có thích, nhưng con vẫn nghĩ Mộ Mộ nên về phòng bố ngủ! Đường Đậu không còn là đứa trẻ một tuổi nữa, Đường Đậu ba tuổi rồi! Đường Đậu có thể tự ngủ một mình
Mộ Vi Lan đầu đầu, nói thế nào Tiểu Đường Đầu cũng không chịu để cô ngủ ở đây, còn đầy cô ra ngoài.
Mô Vị Lan đành phải trở về phòng ngủ.
Nhưng vừa quay lại, cô nhìn thấy hộp sữa vứt ở thùng rác trong phòng, đó chính là hộp sửa mà Tiểu Đường Đầu vừa mang đến cho anh ta uống.
Phó Hiệu tắm xong và đi ra khỏi phòng tắm, Mộ Vi Lan cầm hộp sữa chưa mở nắp và chất vấn anh ta: "Tại sao anh lại vứt hộp sữa mà Đường Đậu đưa cho anh uống?" “Con bé cũng không phải là con gái tôi, tại sao tôi phải uống?" "Anh..."
Phó Hiệu dùng khăn lau mái tóc đen ướt đẫm, hoàn toàn phớt lờ sự tức giận của Mộ Vĩ Lan: "Ó, đúng rồi, tôi không thích nhãn hiệu của chai dầu gội mà Phó Hàn Tranh dùng trong phòng tắm, tôi đã vứt đi rồi.
Nếu cô muốn nhặt lại thì đi nhặt ngay đi, nếu không, người làm sẽ đến thu dọn sớm đây.
“Phó Hiệu! Anh đừng có quá đáng!" "Quá đáng?"
Phó Hiệu nhướn mày, quay người lại nằm lấy cánh tay của Mộ Vị Lan, rồi đột nhiên để có xuống giường.
“Tôi thấy cô cũng khá hợp với tới đây, vợ của Phá Hàn Tranh dù sao cũng có thể coi là một nửa của tôi, chỉ bằng
Phó Hiệu vẫn chưa nói xong, Mộ Vĩ Lan tức giận và giơ tay định tát anh ta nhưng lại bị Phó Hiệu giữ lại “Còn muốn đánh tôi? Cũng gớm ghê đấy!" “Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!"
Phó Hiệu củi đầu hôn cô và đè lên người cô.
Mặc dù thân thể này là của Phó Hàn Tranh, nhưng Mộ Vi Lan vẫn vô cùng sợ hãi, và muốn chống cự lại.
"Buông tôi ra!"
Cô vùng vẫy, khoa chân múa tay, nhưng trong mắt Phó Hiếu không là gì hết.
Khi Phó Hiệu xẻ quần áo của cô, Mộ Vị Lan bật khóc.
Khi nhìn thấy những giọt nước mắt trong veo của cô, động tác của Phó Hiệu dừng lại, trái tim anh ta như bị bóp nghẹt, nghẹn ngào không thể nói rõ.
Mộ Vị Lan nhân cơ hội đẩy anh ta ra, quấn chặt quần áo rồi chạy ra khỏi phòng ngủ,
Phó Hiệu ngồi trên giường, vô thức lấy tay ôm mực và cau mày
Phó Hàn Tranh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, phản ứng của anh vẫn rất mạnh mẽ, ít nhất là khi đối mặt với Mộ Vĩ Lan và Tiểu Đường Đậu, sự tồn tại của anh vô cũng mãnh liệt.
Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu có thể là chìa khóa để đánh thức ý thức của Phó Hàn Tranh.
Vì vậy, nếu anh ta muốn thay thế Phó Hàn Tranh, để Phó Hàn Tranh biến mất mãi mãi, anh ta bắt buộc phải diệt trừ Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đầu
Sau khi tất cả mọi người đều đi ngủ, Mộ Vì Lan ở phòng của Tiểu Đường Đậu một lúc lâu.
Cô nằm bò bên cạnh giường của Tiểu Đường Đậu, hai mắt cay cay, cô thì thẩm: “Đường Đậu, mẹ nhớ bố con quá...
Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn sáng.
Phó Chính Viễn nói với Phó Hiệu: “Lát nữa ta đến công ty cùng con, nhân tiện đưa Tiểu Đường Đậu đến trường luôn.
Mộ Vì Lan vội vàng nói: “Bố, để con đưa Đường Đậu đi học đi.
Hai người bận việc như vậy, một mình con cũng khá rành rồi May là Phó Chính Viên không nghi ngờ gì.
"Được, vậy còn đưa Đường Đậu đến trường đi
Khi đi Lan mang trứng chiến lên, Phó Hiệu lành lùng ra lệnh: Thay tất cả đồ dùng sinh hoạt trong phòng ngủ của tôi "
Dì Lan sửng sở không hiểu.
Phó Hiệu giải thích: “Tôi gặp nạn không chết, trở về phải loại bỏ những điều xui xẻo.
Tất cả những đồ dùng sinh hoạt này sử dụng đồ mới sẽ tốt hơn.
Mộ Vi Lan sửng sở, anh ta nói đỗ của Hàn Tranh từng dùng xui xẻo?
Phó Chính Viễn gật đầu và nói: “Hàn Tranh nói đúng, chúng ta nên xua đuổi những điều xui xẻo."
Mộ Vị Lan cắn môi, bỏ dao nĩa xuống và nói: “Mọi người ăn đi, con ăn no rồi."
Phó Chính Viễn cau mày nói: “Vi Lan, con đang mang thai, cho dù không muốn ăn cũng phải vì đứa bé mà cố ăn nhiều một chút."
Mộ Vi Lan gật đầu, Tiểu Đường Đậu cũng vừa ăn xong.
Cô bé vươn tay nắm lấy tay của Mộ Vi Lan: “Mô Mộ, con cũng ăn xong rồi, chúng ta đi thôi! Ông nội, bố, con đi học đây!" “Đi đi, chú ý an toàn nhét
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...