Đã nhiều ngày Mộ Vị Lan không về thăm Tiểu Đường Đậu, thế là cô đến trường mẫu giáo đón Tiểu Đường Đậu tan học:
Vừa tan học, Tiểu Đường Đậu nhìn thấy Mộ đứng trước cửa, cô bé đeo cặp sách và lon ton chạy tới, ôm chầm lấy bụng của Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan ngồi xuống, nhìn vào mắt Tiểu Đường Đậu, xoa mặt cô bé và nói: “Có nhớ mẹ không?"
Nhớ!"
Tiểu Đường Đậu ôm chặt lấy cổ Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan cố gắng ôm cô bé lên: “Đi, mẹ đưa con đi ăn KFC!" "Yeah! Lại được ăn KFC rồi!"
Trên một chiếc xe Bentley màu đen cách đó không xã, Diêu Chỉ Nguyệt đeo kính râm ngồi ở ghế lái, ngạo nghề liếc nhìn Phó Hiệu, cười khẩy và nói: "Thật không ngờ, anh và cô ta còn có một đứa con gái đáng yêu như vậy!"
Phó Hiệu mím môi, nhấn mạnh: "Đứa trẻ này là con gái của cô ta và Phó Hàn Tranh, không phải của tối
Diệu Chỉ Nguyệt hậm hừ: "Có gì khác biệt không? Làm tình với Mộ Vi Lan chẳng phải là cùng một thân thể hay sao? Nói đến chuyện này, chắc không phải một ngày nào đó anh sẽ biến thành Phố Hàn Tranh đấy chứ? Điều này không vui đâu!”
Phó Hiệu nhìn hai mẹ con đang ôm nhau, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi sẽ không đề Phó Hàn Tranh xuất hiện."
Anh ta không thể ngờ mình chính là nhân cách phần liệt của Phó Hàn Tranh, nhưng Phó Hiệu anh đã ra ngoài sẽ không tình nguyện làm một cái bóng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Anh ta muốn chiếm hữu hoàn toàn cơ thể này, đề Phó Hàn Tranh biến mất mãi mãi, và anh ta thay thế người đàn ông kia.
"Đi theo bọn họ."
Diêu Chi Nguyệt lái chiếc Bentley đi theo Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu, cho đến khi hai người họ bước vào một quán KFC, Diêu Chỉ Nguyệt cười khẩy: "Hóa ra là đơn ăn KFC, thát là trẻ con
Qua ô cửa kính lớn của quán KFC, Phó Hiệu nhìn hình ảnh ấm áp của hai mẹ con họ cùng nhau án KFC trái tim anh ta bất chợt rung động dữ dội.
Anh ta vô thức đặt tay lên trái tim, khẽ nhíu mày.
Đây không phải là cảm giác của anh ta, mà là của Phó Hàn Tranh.
Phó Hiệu lạnh lùng nói: “Đi thôi." "Không đi theo nữa?" “Bây giờ đã điều tra rõ mọi thứ rồi, không cần phải đi theo bọn họ nữa.
Tôi về nhà họ Phó, khoảng thời gian này, cô đừng đến tìm tôi." “Được, nhưng anh hãy nhớ, ngay khi thời cơ đền, anh phải ly hôn với Mộ Vi Lan.”
Phó Hiệu đã nắm rõ tình hình hiện tại của tập đoàn Phó Thị, nếu muốn để tập đoàn Phó Thị dưới tay anh, bắt buộc phải tìm một tập đoàn có tài chính và thực lực mạnh, và nhà họ Diêu đứng sau Diêu Chỉ Nguyệt là lựa chọn tốt nhất.
Mộ Vi Lan nắm tay Tiểu Đường Đậu vui vẻ trở về nhà họ Phố.
“Mộ Mộ, con rất thích ăn khoai tây nghiền và bánh trắng, khi nào chúng ta lại đi ăn KFC nữa?" “Nếu con thích ăn khoai tây nghiền và bánh trứng mẹ có thể làm cho con.
Cuối tuần này Đường Đầu về nhà ở với mẹ hai ngày có được không?" "Được a! Mộ Mộ, con muốn ngủ cùng với mẹ! Mẹ kể chuyện cho con nghe! lát nữa con sẽ nói với ông cuối tuần này con sẽ đến chỗ của mẹ” "Được, vào trong đi
Khi Mộ Vị Lan dắt Tiểu Đường Đậu vào nhà, cô nhìn thấy Phó Hiệu đang ngồi trong phòng khách, trò chuyện khá "hòa thuận” với Phó Chính Viễn và Hướng Nam Tây.
Phó, Phó Hiệu sao lại xuất hiện ở đây?
Anh ta muốn làm gì?
Còn Tiểu Đường Đậu đứng bên cạnh cô sau khi nhìn thấy Phó Hiệu, cô bé mở to mắt: “Mộ Mộ, không phải bố đã lên thiên đường rồi sao? Đây có phải là bố không?"
Phó Hiệu đứng dậy, sải bước về phía Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu.
Tiểu Đường Đậu, mở to mắt nhìn Phó Hiệu đang đi tới, cô bé kéo áo Mộ Vị Lan và kinh ngạc nói: “Mộ Mộ, chủ ấy giống hệt bố Phó Chính Viễn ngồi trên ghế sofa, ông rất vui khi biết con trai mình vẫn còn sống, ông cười tươi và nói với Tiểu Đường Đậu: “Đường Đậu, đây là bó cháu! Bố cháu vẫn còn sống!"
Tiểu Đường Đậu chớp chớp mắt, xác nhận lại mấy lần: “Bổ Thật sự là bố sao?".
Phó Hiệu cúi xuống, mìm cười đầy nuông chiều với Tiểu Đường Đậu: “Sao thế, Đường Đậu không nhận ra bố nữa à?".
Mộ Vị Lan cau mày, người trước mặt chắc chắn không phải là Phó Hàn Tranh.
Khi Phó Hàn Tranh có thể quay về gặp cô và Tiểu Đường Đậu, anh chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy.
"Bo?"
Tiểu Đường Đậu bước tới và véo mặt Phó Hiệu, một sự khó chịu lóe lên trong mắt Phó Hiệu.
Tiểu Đường Đậu không phát hiện ra, nhưng Mộ Vi Lan đã nhìn thấy.
Mộ Vị Lan nghĩ đến lúc ở cơ sở y tế, Phó Hiệu bóp cổ cô, cô vội vàng kéo Tiểu Đường Đậu đến bên cạnh mình.
Cô sợ Phó Hiệu sẽ làm hại Tiểu Đường Đậu
Nhưng Phó Hiệu lại dang rộng vòng tay với Tiểu Đường Đậu: "Đường Đầu, lại đây bỏ ôm
Tiểu Đường Đầu ngắng mặt lên và nói với Mộ
Lan: "Mộ Mô, thật sự là bổ sao
Vi
Mô Vị Lan không biết giải thích thế nào, cô dành buông Tiểu Đường Đậu ra, Tiểu Đường Đâu chạy lên trước ôm Phó Hiệu và nói: "Bố Đường Đậu nhớ bố lầm! Tại sao bây giờ bố mới từ thiên đường trở về vậy!”
Khóe mắt Mộ Vi Lan cay cay, cô bé quả thật là ngây thơ và hồn nhiên.
Khi Phó Hàn Tranh ra đi, Mỹ Vi Lan nói với cô bé rằng Phó Hàn Tranh lên đường rồi.
Tiểu Đường Đậu thật sự tưởng rằng bố mình sẽ bay về.
Trái tim của Phó Hiệu lại bất chợt rung động.
Tiểu Đường Đậu nắm tay Phó Hiệu, rồi lại nắm lấy tay của Mộ Vi Lan, ba bàn tay nắm chặt lại với nhau.
Cô bé: "Bồ, Mộ Mộ, Đường Đậu, sau này sẽ không bao giờ tách rời nhau nữa!"
Mộ Vi Lan nhìn Phó Hiệu, ánh mắt hỗn độn.
Phó Chính Viễn chống gậy đứng dậy và mim cười nói: "Hôm nay gia đình chúng ta đoàn tụ.
Ta đã kêu đầu bếp làm rất nhiều món ăn mà Hàn Tranh thích ăn, mọi người đừng đứng đó nữa, chuẩn bị ăn tối thôi Hôm nay, chúng ta phải ăn mừng"
Khi ăn tối, Phó Chính Viên liếc nhìn đĩa cả trập trước mặt Phó Hiệu và nói: “Hàn Tranh, con thích ăn cá tráp, tà kiểu đầu bếp làm riêng cho con một phần.
Thời gian qua, con đã chịu khổ rồi, ăn nhiều một chút."
Phó Hiệu hờ hững đáp lại: "Vâng, bố
Mộ Vị Lan vô thức nhìn Phó Hiệu, có nhớ Phó Hiệu nói rằng mình không thích ăn cá.
Nhưng bây giờ, Phó Hiệu này lại dùng đũa ăn mấy miếng thịt cá
Phó Hiệu này đóng giả thành Phố Hàn Tranh, trà trộn vào nhà họ Phó rốt cuộc là muốn làm gì đây chứ?
Phó Chính Viễn lại nhìn Mộ Vi Lan và Tiểu Đường
Đậu: “Vi Lan, Đường Đậu, sao hai đứa không ăn?"
Tiểu Đường cầm cốc nước trái cây và nói: “Ông nội, lúc tan học Mộ Mộ đưa cháu đi ăn KFC rồi!"
Ông Phó mim cười hiền hậu: “Vậy hai đứa cũng phải ăn chút đồ ăn chứ
Tiểu Đường Đậu cầm cốc nước, chạm vào cốc của Phó Hiệu, cô bé chớp chớp mắt và hồn nhiên nói: "Bố, chúng ta uống một ly
Ông phó cười lớn, cẩm cốc lên và nói: "Nào, chúng ta cùng nhau nâng cốc! Chúc mừng Hàn Tranh bình an trở về"
Sau khi mọi người đặt cốc xuống, Phó Hiệu hỏi: “Bố, có phải tình hình dạo này của tập đoàn không được tốt làm đúng không
Nhắc đến điều này, nụ cười trên mặt Phó Chính viễn dần lắng xuống, ông thở dài: "Kể từ sau khi con xảy ra chuyện, cổ phiếu của Phó Thí ngày càng giảm.
Hội đồng quản trị và lãnh đạo cấp cao đều xôn xao, nhưng mà may là bây giờ con đã trở về rồi.
Sáng sớm mai, ta sẽ đề bộ phận truyền thông đưa tin con đã bình an trở về.
Chỉ cần con trở về, đám cổ đông kia mới yên phận.
Không nói chuyện công việc này, hôm nay gia đình chúng ta chỉ tập trung ăn mừng!"
Bữa tối mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có Mộ Vi Lan không yên lòng.
Sau bữa ăn, Tiểu Đường Đậu và Tiểu Hàm đi xem phim hoạt hình, Phó Hiệu theo Phó Chính Viễn đến phòng sách để bàn chuyện công việc.
Khi Phó Hiệu ra khỏi phòng sách, anh ta nhìn thấy Mộ Vi Lan đang đứng đợi ngoài cửa.
Cô lạnh lùng nhìn anh ta, vươn tay kéo áo anh ta đi vào phòng ngủ.
Vừa vào đến phòng ngủ, Phó Hiệu lạnh nhạt hỏi: “Sao thể, nóng lòng muốn đưa tôi đi xem phòng ngủ của cô và Phó Hàn Tranh vậy sao?" "Phó Hiệu, anh trà trộn vào nhà họ Phỏ, rốt cuộc muốn làm cái giá
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...