Cả người Mộ Vi Lan dường như bị đông cứng, cô cứng đờ người tại chỗ, sững sờ nhìn cảnh tượng này.
Trong ánh sáng mờ ảo, Phó Hiếu và người phụ nữ kia hôn nhau, không thể tách rời.
Lục Hì Bảo tức giận: “Mẹ kiếp! Đồ khốn nạn"
Lục Hỉ Bào xắn tay áo định xông lên nhưng bị Giang Thanh Việt ngăn lại.
“Anh ngăn cản tôi làm gì! Tôi phải đánh chết tên khốn đó!"
Giang Thanh Việt liếc nhìn cô, giọng điệu khinh thường: "Chỉ dựa vào một mình cô?"
Lục Hỉ Bảo nổi giận: "Huh, anh khinh thường tôi!
Giang Thanh Việt cởi chiếc áo khoác trắng xuống và đưa cho Lục Hi Bảo: “Cầm lấy.
Làm gì?"
Trước ánh mắt khó hiểu của Lục Hì Bảo, Giang Thanh Việt mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, sải bước chân dài đến quầy bar, đôi bàn tay thanh mảnh đẹp để thường ngày cầm dao phẫu thuật đột nhiên nằm lay vai của Phó Hiệu và đảm thật mạnh vào mặt Phó Hiệu
Diệu Chỉ Nguyệt vội vàng đồ Phó Hiệu phó Hiệu, anh không sao chứ?"
Phó Hiệu dùng ngón tay lau vết máu trên khỏe miệng, giương đôi mắt đen láy nhìn Giang Thanh Việt.
Giang Thanh Việt gắn giọng: "Theo tôi về “Có phải anh vẫn chưa làm rõ tình hình không, tôi không phải là anh em tốt Phó Hàn Tranh của anh!"
Một nắm đấm mạnh hưởng về Giang Thanh Việt.
Diêu Chì Nguyệt ra hiệu với vệ sĩ phía sau, mấy tên vệ sĩ liền vây quanh Giang Thanh Việt.
Lục Hi Bảo chạy đến, đứng trước mặt Giang Thanh Việt và hét lên với Phó Hiệu: "Đông người thì giỏi lắm à! Anh có phải là đàn ông không! Có giỏi thì đánh một mình đi!"
Phó Hiệu giơ nắm đấm về phía Lục Hi Bảo, Lục Hi Bảo sợ hãi hét lên một tiếng và nhằm chặt mắt lại, nhưng sau một, hai, ba giây...cô không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh lướt qua vành tai.
Lục Hì Bảo mở mắt, trước mắt cô là hai nằm đảm Giang Thanh Việt đã năm được cú đấm của Phó Hiệu Có ngước mặt lên, nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Phó Hiệu, cô vội vàng chạy tới phía sau Giang Thanh Việt, năm chặt lấy áo của Giang Thanh Việt và thì thấm noi: "Sư phụ, đông người như vậy, anh có đánh lại được không? Hay là chúng ta chạy đi!"
Giang Thanh Việt liếc nhìn mấy tên về sĩ, sắc mặt bình tĩnh: "Không thể chạy được."
Lục Hì Bảo nắm chặt áo của Giang Thanh Việt: "Vậy chúng ta phải làm sao! Hay là bảo cảnh sát đi!"
Mộ Vì Lan chạy đến trước mặt Diêu Chi Nguyệt, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đeo trên cổ cô ta, trái tim cô như thể tan nát thành nghin mảnh, cô đưa tay và giật lấy chiếc vòng của Diêu Chi Nguyệt
Diệu Chi Nguyệt tức giận: “Cô làm cái gì vậy!"
Nhưng Mộ Vĩ Lan hoàn toàn phớt lờ cô ta, cô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay và giơ ra trước mặt Phó Hiệu, cô chậm rãi nói: "Chiếc nhẫn này là nhẫn cưới em tặng cho anh.
Không có sự cho phép của em, sao anh có thể tặng chiếc nhẫn này cho người phụ nữ khác? Anh nói anh là Phó Hiệu, em không tin.
Em không tin Hàn Tranh của em thực sự chết rồi, em không tin anh hoàn toàn không nhận ra chiếc nhẫn này.
Phó Hàn Tranh, anh trở về với em, được không?"
Phó Hiệu quay mặt sang nhìn cô và tiến đến gần Hiệu lớn xe của Diều Chỉ Nguyệt, không thèm quay đầu lại và rời khỏi tầm mắt của cô.
Mô Vì Lan chăm chú nhìn theo bóng xe đã rời đi, cô lầm bầm: “Bác sĩ Giang, có phải Hàn Tranh thật sự chết rồi không?" “Nếu ý thức của Phó Hiệu tồn tại quá lâu, Hàn Tranh thật sự sẽ khó xuất hiện trở lại.
Lục Hì Bảo lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Phó Hiệu sẽ không bao giờ theo chúng ta trở ve dieu tri!" “Những người vừa nãy là người nhà họ Diêu, tôi không biết Hàn Tranh quen họ như thế nào, nhưng có vẻ như Phó Hiệu có mối quan hệ rất thân thiết với cô chủ nhà họ Diêu “Chắc không phải Phó Hiệu yêu cô chủ của nhà họ Diêu đó rồi chứ! Vậy Vi Lan phải làm sao?"
Giang Thanh Việt nhíu mày nói: “Bây giờ chỉ có thể cướp người thôi." “Cướp người?" Khỏe môi Lục Hì Bảo khẽ giật: "Sư phụ, chúng ta không làm chuyện gì phạm pháp đó chứ?" “Cô nghĩ khi tôi làm việc phạm pháp, tôi sẽ đem theo đồng đội ngu ngốc như có sao?" LỰC Hi Bảo in miệng: "
Diệu Chị Nguyệt đưa Phó Hiệu trở về biệt thự của nhà họ Diêu, “Chủ Quan, chủ sai người đến quán bar Lam Điệu giúp tôi tìm chiếc nhẫn kia về đây.” "Vâng, thưa cô chủ
Diêu Chì Nguyệt nhìn Phó Hiệu không nói lời nào, cô ta cầm tập tài liệu, nhìn tấm ảnh của Phó Hàn Tranh rồi so sánh với Phó Hiệu: "Ây da, thật là giống như một bức tượng được tạc ra.
Nhưng mà, tại sao anh không thừa nhận mình là Phó Hàn Tranh?"
Phó Hiệu giật lấy tập tài liệu trên tay Diêu Chi Nguyệt và cau mày.
Diệu Chỉ Nguyệt nhìn anh ta chăm chăm và hỏi: "Chắc không phải...
anh thật sự bị mất trí nhớ chứ? Khi tôi cứu anh, tôi thực sự không ngờ anh lại là Phó Hàn Tranh, tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị ở Bắc Thành:
Sau khi xem xong tập tài liệu, Phó Diệu mím môi, lạnh lùng hỏi: "Còn có thông tin chi tiết nào của Phó Hàn Tranh không?" "Anh cần thông tin chi tiết của Phó Hàn Tranh để không làm gì?"
Phó Hiệu nhìn Diệu CHỈ Nguyệt, nhướn máy nói: Nếu tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Phú Thị, vậy cô nên vui mừng, người đàn ông mà có thích là người có thân phận cao quý
Diêu Chỉ Nguyệt nhếch môi cười: “Nhưng mà, trước kia anh đã từng kết hôn với Mộ Vi Lan đó rồi, tôi không muốn làm người thứ ba.
Lẽ nào anh chịu vì tôi mà ly hôn với Mộ Vi Lan?".
Phó Hiệu mim cười nham hiểm: "Nếu tôi có thể trở về nhà họ Phó thuận lợi, và trở thành Phố Hàn Tranh, tôi đương nhiên sẽ phải đá Mộ Vi Lan để không ngáng đường tôi."
Diêu Chỉ Nguyệt mim cười hài lòng: “Chủ Quan, đi điều tra tất cả mọi thứ liên quan đến Phó Hàn Tranh!" “Được, tôi đi ngay." “phó Hiệu, tôi không ngờ anh tàn nhẫn như vậy.
Đến cả vợ mình cũng có thể nói không cần là không cần, thật là máu lạnh.
Nhưng mà tôi thích
Diệu Chi Nguyệt củi đầu, hôn lên đôi môi của Phó Hiếu, nhưng Phó Hiệu lại đẩy cô ta ra.
“Sao thế, vừa nãy còn nói muốn cưới tôi, bây giờ lại chế tối rồi?" "Tôi không thích hôn một người phụ nữ miệng dây mùi rượu
Diệu Chi Nguyệt nhìn người đàn ông xấu xa kia, thừ" một tiếng, sau đó thở vào lòng bàn tay và người Thật sự có mùi rượu sao?" "Haiz, bây giờ không thích nữa.
Vừa nãy chẳng phải vẫn bị người phụ nữ miệng đầy mùi rượu như tôi hôn trong quán bar hay sao!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...