Hải Thành, một âm thanh chói tại của đổ sứ bị vỡ đột nhiên vang lên trong đêm khuya yên tĩnh.
“Nếu các người không cứu được anh ta! Các người
hãy cút hết khỏi đây!"
Một cô gái trẻ nổi giận với một nhóm bác sĩ, một vị quản gia già bước tới.
"Cô chủ, mặc dù người đàn ông đó đã hôn mê nhiều ngày, nhưng nhịp tim và dấu hiệu thể chất của anh ta đều bình thường, chắc là không có gì nghiêm trọng."
Cô gái cau này: “Đã bày ngày trôi qua rồi, liệu anh ta có thành người thực vật không?"
Quản gia nói: "Cô chủ, cô...chắc không phải cô có ý với người ta rồi chứ?"
"Chẳng phải bố tôi suốt ngày muốn tôi đi xem mắt hay sao? Những người bố sắp xếp cho tôi, còn không đẹp trai bắng người đàn ông rơi xuống nước này.
Nếu anh ta tỉnh lại, tôi sẽ kêu anh ta làm chồng chưa cướicủa tôi!
"Cô chủ như vậy không hay làm, dù sao người đàn ông này lại lịch cũng không rõ ràng.
Cô gái lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm anh tà
có lại lịch như thế, tôi thích anh ta rồi!" Đột nhiên, người giúp việc chăm sóc trong phòng bệnh vội vàng chạy ra ngoài: “Cô chủ! Anh ta tỉnh rồi!”
Diêu Chỉ Nguyệt sải bước trên đôi giày cao gót và nhanh chóng vào phòng bệnh.
Mặc dù người đàn ông trên giường bệnh vừa mới tỉnh lại, sắc mắt tái nhợt thiếu sức sống, nhưng những đường nét trên mặt anh vẫn rất sắc sảo và cực kì tuần
tú.
“Anh tỉnh rồi à?"
Diễu Chỉ Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, hai tay chống cằm và nhìn thẳng vào
anh.
Phó Hàn Tranh nằm trên giường bệnh, vô thức đưa tay lên sờ cái đầu đang đau dữ dội của mình, nhưng lại bị Diêu Chi Nguyệt ngăn lại: "Này? Không được sở! Vết thương trên đầu anh rất nghiêm trọng
Phó Hàn Tranh nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt, anh nhíu mày.
"Cô là ai? Tôi đang ở đâu?""Tôi?" Diệu Chi Nguyệt mim cười toe toét nhìn anh, tự hào nói: “Tôi là ân nhân cứu mạng của anh! Bây giờ anh đang ở nhà họ Diêu, anh có biết nhà họ Diêu không? Gia đình chúng tôi là một trong những gia đình nổi tiếng nhất ở Hải Thành.
Anh được nhặt về đây là vinh dự của anh! Nếu không có tôi, không chừng anh đã chết trên biển rồi"
Tâm trí Phó Hàn Tranh trống rỗng: “Tại sao tôi lại rơi xuống biển?
"Cái này...tôi không biết.
Nhưng mà, anh thật sự không nhớ được điều gì sao?"
Phó Hàn Tranh lắc đầu: “Không nhớ nữa, hoàn toàn không nhớ gì cả."
“Chắc không phải anh mất trí nhớ rồi chứ? Anh...còn nhớ mình tên là gì không?"
Diêu Chỉ Nguyệt tò mò nhìn anh.
Người đàn ông này, chắc không phải rơi xuống biển nên não bộ cũng hỏng rồi chứ?
Một khuôn mặt đẹp trai như vậy, nếu như hỏng não, chẳng phải là rất đáng tiếc hay sao? Cô không thích một kẻ ngốc!
Người đàn ông mim môi nói: “Phó Hiệu Diệu Chi Nguyệt hai mắt sáng lên: “Anh còn nhớtên của mình à! Như vậy là, anh chưa mất triều
Phó Hàn Tranh thờ ở “ừm” một tiếng.
“phó Hiệu, Phó Hiệu..." Diệu Chi Nguyệt lầm bầm cái tên này: “Cái tên này thật đầy khí phách
Quản gia đưa bác sĩ đến và nói với Diêu Chỉ Nguyệt: "Cô chủ, anh Phó mới tỉnh dậy, để bác sĩ kiểm tra cho anh Phó đi."
"Được!"
khi bác sĩ kiểm tra cho Phó Hàn Tranh, Diệu Chi Nguyệt đứng bên cạnh lầm bầm nói: “Tôi là ân nhân cứu mạng của anh đấy, anh định trả ơn tôi như thế nào?"
“Cô muốn gì?"
Phản ứng của Phó Hàn Tranh rất lạnh lùng.
Diêu Chi Nguyệt trước nay đều là công chúa được mọi người cưng chiều.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có người khác nồng nhiệt dịu dàng với khuôn mặt lạnh lùng của cô, chưa từng có một ai dám nói chuyện lạnh nhạt với cô cả.
Nhưng thái độ của Phó Hàn Tranh càng lạnh nhạt, Diễu Chi Nguyệt lại càng muốn chinh phục anh.
"Tôi muốn anh, làm vệ sĩ của tôi.”
Quản gia nghe thấy vậy, với vùng ngăn cản: “Côchủ, chuyện này tuyệt đối không thể được.
Anh ta lại lịch của anh ta không rõ rằng ngộ nhớ là
“Chủ Quan, người này chắc chắn không có ý đồ gì xấu.
Lúc chúng ta vớt anh ta trên biển, anh ta gần như ngừng thờ rồi.
Chẳng lẽ anh ta vì tiếp cận tôi, tiếp cận nhà họ Diêu, mà lại sẵn sàng đối mặt với nguy cơ mất mạng? Nếu lúc đó tôi không cứu anh ta, chẳng phải anh ta sẽ chết thật sao?"
Quản gia gật đầu: "Cô chủ phân tích rất đúng.
Diêu Chỉ Nguyệt mìm cười ngồi xuống cạnh giường của Phó Hàn Tranh, nhìn anh chăm chăm và nói: “Anh ở lại bên cạnh tôi làm vệ sĩ cho tôi đi!”
Trong mắt Phó Hàn Tranh hiện lên một tia lạnh lẽo: "Dựa vào đâu chứ?"
"Dựa vào việc tôi đã cứu anh! Sao thể, không muốn? Tôi nói cho anh biết, muốn làm vệ sĩ của Diêu Chỉ Nguyệt tôi đây phải xếp hàng dài quanh Hải Thành.
Nếu không phải vì vẻ ngoài đẹp trai của anh, tôi còn lâu mới thèm! Anh không muốn làm vệ sĩ của tôi cũng được, nhưng số tiền điều trị tôi trả cho anh, anh bắt buộc phải trả lại cho tôi! Anh có tiền không?"
Phó Hàn Tranh rất ghét cảm giác bị người khác nằm trong tay, nhưng lúc này trên người anh hoàn toàn không có một xu dính túi.Diêu Chi Nguyệt liếc nhìn anh, cuối cùng nhìn xuống bàn tay trái đang nắm chặt của anh, trên tay anh đeo một chiếc nhẫn bạch kim rất bình thường.
Trước đây Diệu Chỉ Nguyệt đã để ý đến, bởi vì khi cứu anh ra khỏi biển, Diêu Chỉ Nguyệt phát hiện ra tay trái của người đàn ông này nằm rất chặt.
Khi điều trị, các bác sĩ phải thay phiên nhau lật tay anh ra nhưng đều không lật được.
Chắc không phải là vì...sợ mất chiếc nhẫn này
chứ?
"Anh...chắc không phải là người đã kết hôn rồi
chứ?"
Diêu Chì Nguyệt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của anh và hỏi.
Phó Hàn Tranh cũng chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình, ánh mắt lóe lên một sự khó hiểu, anh lạnh lùng: "Không phải."
Diệu Chi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: "Tôi không thích làm người thứ ba."
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với Diệu Chỉ Nguyệt: "Cô Diêu, người đàn ông này không có gì đáng lo ngại, chỉ cần một chút thời gian để nghỉ ngơi thổi"
Diêu Chỉ Nguyệt quan tâm hỏi: “Đầu của anh takhông có vấn đề gì chứ?"
Bác sĩ cười nói: "Theo phim chụp CT, não bộ của người đàn ông này không có bất cứ vấn đề gì, chỉ có vài vết thường ngoài da và chấn động nhẹ
“Vậy thì tốt
Sau khi bác sĩ rời đi, Diêu Chị Nguyệt dặn dò: “Chủ Quan, kêu người làm chuẩn bị chút đồ ăn mang đến đây.
Bảy ngày này anh ta đều dựa vào nước định dưỡng, không ăn một miếng cơm nào, chắc là đã đói rồi!”
“Vâng, thưa cô chủ.
Tôi lập tức sai người đi chuẩn
"Di di."
bi!"
Diễu Chỉ Nguyệt thấy Phó Hàn Tranh không nói gì, cô lại gần hỏi: “Này, tôi là ân nhân cứu mạng của anh đấy, tại sao anh lại lạnh lùng với tôi như thế? Không có ai dám dùng thái độ đó với tôi."
Phó Hàn Tranh hoàn toàn không để tâm đến cô ta.
Diệu Chỉ Nguyệt cắn môi và đi bật TV.
Vừa mở TV lên, là một kênh tin tức tài chính
“phó Hàn Tranh, tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị nổi tiếng đã được tổ chức tang lễ trong ngày hôm nay.
Như vậy là, liệu tập đoàn Phó Thị có vì sự ra đicủa Phó Hàn Tranh mà thay đổi trong nội bộ không? Đối với một doanh nghiệp đa quốc gia như như tập đoàn Phó Thị, sự ra đi của người lãnh đạo linh hồn cả tập đoàn liệu có gây ảnh hưởng lớn đến thị trường chứng khoán hay không?"
khi nghe đến cái tên Phó Hàn Tranh, đôi mắt của người đàn ông sững lại.
Diêu Chỉ Nguyệt không hứng thú với thể loại tài chính này, cô ta nhanh chóng chuyển kênh.
Phó Hàn Tranh đột nhiên giật lấy điều khiển trong tay cô ta và chỉnh lại kênh vừa nãy.
Diệu Chi Nguyệt cau mày: “Này? Anh...
Nhưng khi bật lại kênh tài chính đó đã chuyển sang quảng cáo rồi.
Diêu Chỉ Nguyệt lườm anh, rồi giật lại tay điều khiển: “Tôi là chủ nhân của anh, sao anh có thể tranh giành với tôi?"
Phó Hàn Tranh cau mày, nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, đôi mắt đen sâu thẳm.
Khi quản gia mang đồ ăn đêm vào, Diêu Chi Nguyệt bưng bát cháo, cầm lấy thìa và múc một miếng cháo, đưa lên miệng thổi cho bớt nóng, sau đó đưa đến cạnh bờ môi của Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh không hả miệng, ánh mắt lạnh lùngsắc bén
Diệu Chỉ Nguyệt mất kiên nhẫn: "Ăn đi
"Tôi tự ăn."
Diệu Chi Nguyệt không nghe: "Tôi đút cho anh ăn, anh còn không vui? Anh có biết đây là đãi ngộ mà biết bao nhiêu người mong muốn có được nó không? Tôi nói cho anh biết, tôi đút cho anh, anh phải ăn! Nếu không, anh đừng ăn cơm nữa."
Mặc dù người đàn ông không vui, nhưng với sức khỏe hiện tại, anh không thể không nhún nhường, cuối cùng thỏa hiệp.
Diêu Chỉ Nguyệt nhìn anh ăn hết từng miếng cháo mà cô ta đút, rất hài lòng và nói: "Nếu tôi vui, không chừng có thể để anh làm chồng sắp cưới của tôi.
Vì vậy, anh nên cư xử tốt một chút."
"Tôi chưa từng nói muốn làm chồng sắp cưới của cô, tôi làm vệ sĩ cho cô là để trả lại phí điều trị cho cô.
Đợi sau khi phí điều trị được trả hết, cô không có quyền hạn chế sự tự do của tôi."
“Huh, chúng ta cứ chờ xem, tôi không tin có người lại không thích Diệu Chỉ Nguyệt tôi!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...