Mặc dù Mộ Vi Lan đang rất đau buồn, nhưng cô không ngu ngốc.
Mặc dù bề ngoài Phó Chính Viễn nói là vì cô, nhưng cô biết, Phó Chính Viễn vẫn nghi ngờ cô.
Nhưng mà, cô cũng không muốn quay về nhà họ Phó, cũng không muốn nhìn thấy Hướng Nam Tây.
Bây giờ cô chỉ muốn quay về nơi thuộc về cô và Hàn Tranh, tự nhốt mình lại, cuộn mình trong góc và tự gặm nhấm
nỗi đau.
Sau khi từ bệnh viện trở về biệt thự Tiên Thủy Vịnh, Lục Hỉ Bảo không yên tâm, cô cũng đi theo về
biệt thự
“Vi Lan, mấy ngày nay mình ngủ cùng cậu đi, mìnhsợ Hướng Nam Tây và người em ác độc của cậu sẽ đến nhà bắt nạt cậu!"
Mộ Vi Lan nói: "Vẫn còn dì Lan ở nhà, câu không cần phải lo lắng cho mình đầu"
“Cậu như thế này, mình có thể không lo lắng sao? Quyết định như vậy đi, mình ở cùng cậu vài ngày, đợi tâm trạng cậu ổn định, mình sẽ không quấy rầy cậu nữa."
Di Lan mim cười nói: “Cô chủ, cô Lục đã muốn ở lại thì cô để cô ấy ở lại đi.
Dù sao mối quan hệ của hai người cũng rất tốt, buổi tối tâm sự cùng cô ấy có thể sẽ khiến tâm trạng của cô dễ chịu hơn.
Mộ Vi Lan không từ chối nữa, nhưng cô chỉ nói vài câu, cũng không nói nhiều với Lục Hì Bảo.
Lục Hi Bảo nói rất nhiều, Mộ Vi Lan mới hờ hững đáp lại một câu.
Mặc dù mấy hôm nay cô không khóc, cũng không hay nhắc đến Phó Hàn Tranh nữa, nhưng cả người cô dường như bị lấy đi linh hồn.
Đến giờ ăn thì ăn, đến giờ ngủ thì ngủ, cả người bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Vào ngày tang lễ của Phó Hàn Tranh, trời mưa lạnh
buốt.
Mộ Vị Lan mặc đồ đen, đứng dưới chiếc ô màu đen và nhìn về gò đất nơi an táng của Phó Hàn Tranh.Tiểu Đường Đậu ôm eo Mộ Vi Lan, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô bé vừa sợ hãi vừa buồn bà hỏi: “Mộ Mộ, rốt cuộc bổ làm sao vậy? Có phải bố thật sự chết rồi không?"
Mộ Vị Lan cúi xuống, ôm chặt Tiểu Đường Đậu: “Đừng sợ, bố chỉ thay đổi cách khác để tiếp tục bảo vệ chúng ta, chúng ta đều phải mạnh mẽ và kiên cường."
Tiểu Đường Đậu nghẹn ngào nói: “Nhưng con nhớ bố.
Mộ Mộ, con muốn bố.
"
Cô bé khóc lóc, nước mắt chảy dài khiến trái tim Mộ Vi Lan đau nhói, cô hít một hơi thật sâu, kìm nén nước mắt và nói: "Đường Đậu ngoan, không khóc nữa."
"Huhuhuhuuuu....."
Lục Hì Bảo đứng bên cạnh nhìn, nước mắt cô không ngừng rơi, Giang Thanh Việt ôm cô vào lòng.
Khi lấp mộ, Mộ Vi Lan ôm Tiểu Đường Đậu và nhắm chặt hai mắt.
Sau khi tang lễ kết thúc, ông Phó đến đón Đường Đậu về nhà: “Đường Đậu, về nhà với ông nội.
Tiểu Đường Đậu ôm Mộ Vi Lan, không chịu buông ra: “Ông nội, cháu muốn ở cùng mẹ"
Trái tim Mộ Vị Lan rung lên, mẹ?
Mộ Vị Lan nhìn cô bé với đôi mắt đỏ hoe: "ĐườngĐậu, con...vừa gọi ta là gì?”
“Mẹ” Cô bé chu miệng, nước mặt lưng tròng.
Mộ Vị Lan ôm chặt lấy cô bé, cố gắng kìm nén nước mắt nhưng cuối cùng nước mắt vẫn rơi xuống, nhưng cô vẫn phải thuyết phục Tiểu Đường Đậu về nhà với Phó Chính Viễn.
Phó Chính Viễn bây giờ đang nghi ngờ cô, không để cô về nhà họ Phó.
Cô sống trong biệt thự Tiên Thủy Vịnh, lại không thể chuyên tâm chăm sóc cho Tiểu Đường Đậu, càng không thể đưa đón Tiểu Đường Đậu đi học.
Tâm trạng của cô vẫn chưa điều chỉnh lại, cô sợ Tiểu Đường Đậu đến biệt thự Tiên Thủy Vịnh cùng cô, cô sẽ bỏ mặc cô bé, như vậy càng không tốt.
"Đường Đậu nghe lời, con về nhà với ông nội trước, mẹ mấy ngày nữa mẹ sẽ đến thăm con, có được không?"
“Mẹ không cần Đường Đậu nữa sao?"
Mộ Vị Lan đưa tay lau khuôn mặt đẫm nước mắt của cô bé: “Làm sao có chuyện ấy được, mẹ sẽ không bao giờ không cần Đường Đậu.
Mẹ vừa mới mất đi bố con, tâm trạng không được tốt, mẹ sợ sẽ không chăm sóc tốt được cho Đường Đậu
Lúc này Tiểu Đường Đậu mới thôi, cô bé khít mũi nói: "Vậy khi nào tâm trạng của tốt, mẹ nhất địnhphải đến thăm con đấy!"
"Được, đợi mẹ điều chỉnh lại tâm trạng, mẹ sẽ đến đơn Đường Đậu về sống cùng mẹ
“Vàng! Ngoặc tay nào!"
Tiểu Đường Đậu giơ ngón tay út ra, Mộ Vi Lan giố tay ra và ngoắc tay với cô bé.
Khi Phó Chính Viễn đưa Tiểu Đường Đi, Tiểu Đường Đậu nằm bò trên vai ông Phó, quay đầu lại nhìn Mộ Vị Lan.
Mộ Vi Lan khóc nức nở, nhưng vẫn đưa tay vẫy chào Tiểu Đường Đậu, cố gắng nở một nụ cười trên khỏe môi.
***
Đêm thứ bảy kể từ ngày Phó Hàn Tranh ra đi.
Ngày thứ bảy, đêm khuya 12 giờ, nghe nói thắp đẩy nén trong phòng, người chết sẽ trở về gặp mặt người thân.
Mộ Vĩ Lan thắp rất nhiều nền trắng trong phòng ngủ, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng của những ngọn nến.
Mộ Vi Lan mở cửa sổ và kéo rèm ra, như vậy Hàn Tranh chắc có thể quay trở về.
Cô đứng trước những ngọn nến đó."Hàn Tranh, như vậy liệu anh có quay về không? “Hàn Tranh, anh mau trở về có được không?"
Nước mắt cô rơi lã chã, cô hít một hơi thật sâu, không ngừng tự lầm bầm với chính mình.
“Sau này em sẽ chăm sóc tốt cho Đường Đậu, anh yên tâm đi.
“Anh còn chưa biết đứa bé trong bụng em là nam hay nữ, em cũng không biết."
"Em sợ mình sẽ không là con dâu tốt của nhà họ Phó, nếu anh ở đây thì tốt rồi."
Mộ Vi Lan nắm chặt chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay đeo nhẫn của mình, và đặt nó lên vị trí trái tim của mình.
"Hàn Tranh, anh về đi, để em được nhìn thấy mặt anh lần cuối, có được không..."
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô.
Bên ngoài cửa sổ, một làn gió mùa đông phả vào trong phòng, thổi bay những ngọn nến và đốt cháy những tấm rèm.
Khi Mộ Vi Lan ngẩng đầu lên, ngọn lửa đã bốc đầy
Mộ Vĩ Lan vội vàng tạt nước, nhưng lừa chảy quả
khỏi.lớn, cô bịt mũi và chạy ra khỏi phòng.
Dì Lan cũng giật mình: "Cô chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ôi! Sao lại bốc lửa thế này
Dì Lan kéo Mộ Vi Lan ra khỏi biệt thự, may là lính cứu hòa đến kịp thời, ngọn lửa không lan tỏa ra nữa, vật và cả một đêm,
Mộ Vi Lan ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hồn bay phách lạc.
Dì Lan vô cùng hoảng sợ: "Cô chủ, sao tự dưng nửa đêm cô lại thắp nến trong phòng ngủ thế!"
Mộ Vi Lan không nói gì, như một kẻ cầm vậy.
Dì Lan gọi Lục Hì Bảo đến.
Nửa đêm, Lục Hi Bảo đi taxi đến, nhìn thấy Mộ Vi Lan đờ đẫn trên ghế sofa, cô hoảng hốt: "Vi Lan! Cậu không sao chứ!"
Mộ Vi Lan cắn môi, khuôn mặt bần thiu, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Hì Bảo và nói: “Hì Bảo, tại sao mình thắp nến vào ngày thứ bảy đầu rồi mà Hàn Tranh vẫn không xuất hiện?"
"Vi Lan..."
Mộ Vị Lan bất lực khóc: “Mình đã thắp rất nhiều nền, nhưng Hàn Tranh vẫn không quay về.
Tại sao chứ.
Tại sao lại như vậy....
Lục Hi Bảo lau nước mắt và dỗ dành cô: "Có thể,có thể anh ấy đã quay về rồi, chỉ là cầu không nhìn thấy.
Cậu nhìn xem, đột nhiên bằng lửa, nhưng câu lại không hề bị thương, chắc chắn là Phó Hàn Tranh đang bảo vệ cậu.
Lửa bùng cháy, là do anh ấy muốn nói với câu, anh ấy quay về rồi."
Dì Lan nghe vậy cũng ngồi xuống an ủi cô: "Đúng thế, cô chủ, cô Lục nói rất đúng.
Cậu chủ chắc chắn là biết cô đang đợi cậu ấy, nên đã quay về rồi
Mộ Vi Lan cúi đầu, một lúc lâu sau cô mới khẽ nói: “Thật ra mình biết, người chết rồi sẽ không còn gi cả...
Nhưng mình vẫn muốn tin vào những điều tâm linh một lần, mình chỉ muốn được nhìn thấy Hàn Tranh lần
cuối "
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...