Mộ Vi Lan nhìn chăm chăm chiếc bánh trên nền đất, đôi mắt cô không chớp, có chút đờ đẫn
Hướng Nam Tây thấy cô không có phản ứng gì, cô ta lại đồ hết số đồ ăn cô nấu vào trong thùng rác.
“Mộ Vi Lan! Tôi nói cho cô biết: Hàn Tranh cũng không thể ăn được những thứ này! Cô chính là sao chổi! Từ sau khi cô vào nhà họ Phó, Hàn Tranh luôn xảy ra chuyện "
Mộ Vi Lan ngồi đó, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Hướng Nam Tây nhìn cô chằm chằm: "Sao không nói nữa? Ngầm thừa nhận rồi à?"
Tiếng động ngoài phòng khách đã thu hút sự chủ ý của ông Phó.
"Hai người đang tranh cãi gì thế?"
Hướng Nam Tây giật mình: “Bố
“Tiểu Đường Đậu và Tiểu Hàm đang vẽ tranh trong phòng.
Hai người cãi nhau ầm ĩ như vậy là muốnđể bọn trẻ tới đây phải không? Máy ngày nay ta đã đủ phiền lắm rồi, hai người không thể hòa hợp được sao?".
Hướng Nam Tây cắn môi nói: “Bố, con xin lỗi con chỉ là...còn cảm thấy Hàn Tranh ra đi quá lãng phí rồi.
"Nam Tây, ta biết con không thích Vi Lan.
Nhưng dù sao con bé cũng là vợ của Hàn Tranh, con và con bé đều giống nhau, là con dâu của nhà họ Phó.
Lúc này nếu hai con không đoàn kết, người ngoài sẽ nói như thế nào đây?"
Hướng Nam Tây cúi đầu, không nói thêm gì.
Ông Phó gọi dì Lan đến dọn dẹp, sau đó kêu di
Lan đưa Mộ Vi Lan lên lầu nghỉ ngơi.
Mộ Vi Lan rất bình lặng, so với việc hai ngày trước cô mất kiểm soát, tối nay Mộ Vi Lan điềm tĩnh đến lạ
thường.
Sau khi xuống lầu, dì Lan lo lắng đến nói với Phó Chính Viễn: “Ông chủ, trạng thái của cô chủ không ồn lắm.
Cô ấy khóc còn đỡ, nhưng tối này cô ấy không khóc không ẩm ĩ, và không nói chuyện.
Nếu cô ấy cứ kim niên trong lòng, sẽ chỉ càng làm tổn hại bản thân.
Ông Phó cau mày, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Từ Khôn.
“Trợ lý Tử, anh đi điều tra xem bình thường Vi Lan hay đi chơi với những ai, gọi bạn thân nhất của con béđến đây."
Nửa tiếng sau, Từ khôn đưa Lực Hì Bảo đến nhà
họ Phú.
Lục Hì Bảo biết được những chuyện xảy ra gần đây, sau khi cô đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy Mỹ Vị Lam đang dựa vào giường và vuốt ve một cái áo khoác nam.
"Vi Lan?"
Lục Hì Bảo chạy tới và ôm chầm lấy Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan thậm chỉ còn cười và hỏi cô: “Sao cậu
lại đến đây?"
Nhìn Mộ Vi Lan như thế này, Lục Hỉ Bào có chút chua xót: "Vi Lan, nếu cậu muốn khóc, cậu cứ ôm mình và khóc lớn ra đi, đừng kìm nén trong lòng.
Trong bụng cậu còn có em bé, cậu mà trầm cảm, em bé phải làm sao? Nếu Phó Hàn Tranh vẫn còn sống, anh ấy cũng sẽ không muốn cậu như thế"
“Đúng vậy, nếu Hàn Tranh còn sống, khi mình bị Hướng Nam Tây bắt nạt, anh ấy nhất định sẽ đứng ra giúp mình."
“Có người bắt nạt cậu?"
Mộ Vị Lan lác đầu: “Trước đây khi có người bắt nạt mình, Hán Tranh luôn xuất hiện lúc quan trọng nhất đềbảo vệ mình.
Nhưng tại sao tối nay Hướng Nam Tây ném bánh sinh nhật của mình làm cho anh ấy xuống đất, đổ hết đồ ăn mình làm cho anh ấy vào thủng rác, tại sao anh ấy vẫn không xuất hiện? Hì Bảo, Hàn Tranh thật sự bỏ lại mình rồi sao?"
"Vi Lan...
Lục Hì Bào cảm thấy Mộ Vị Lan rất không ổn, cô nhìn Mộ Vi Lan và không biết phải an ủi cô ấy như thế nào.
“Hì Bảo, cậu nói xem, người chết rồi, thật sự có
linh hồn không?"
Mộ Vi Lan dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo và cô đơn.
Lục Hì Bảo nắm tay cô và nói: "Vi Lan, tối nay mình không về nữa, mình ở đây với cậu.
Ông Phó nói, mấy ngày này mình đều có thể đến ở cùng cậu.
Mình nhớ hồi cấp ba chúng mình đã ngủ chung một giường, bao nhiêu năm trôi qua roi..."
Lục Hì Bảo cố gắng chuyền chủ đề và sự chú ý của Mộ Vi Lan, nhưng cô vẫn chưa kịp nói hết câu, Mộ Vĩ Lan thu ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lại và nhìn về phía Lục Hi Bảo: "Hi Bảo, cậu nói xem, Hàn Tranh một mình nằm dưới đáy biển, liệu anh ấy có lạnh làmkhông?"
“Vi Lan.
Chúng ta không nghĩ đến Phó Hàn Tranh
nữa, được không?"
"Không được, anh ấy nằm một mình trong biển.
lớn, chắc chắn sẽ rất lạnh.
Hì Bảo, mình muốn đến cầu
Bác Hải để xem anh ấy"
Nói xong, Mộ Vi Lan đứng dậy, Lục Hỉ Bảo giữ cô lại: “Vi Lan! Phó Hàn Tranh đã chết rồi, anh ấy không nhìn thấy cậu, cũng không thể nghe thấy giọng nói của cậu.
Cậu đến cầu Bác Hải có thể làm gì được chứ?"
“Mình...mình chỉ muốn đến cầu Bác Hải để ở bên cạnh anh ấy.
Cậu yên tâm, mình sẽ không nhảy xuống biển đầu, vì đứa bé trong bụng mình, mình sẽ không nhảy."
Lục Hì Bảo ôm Mộ Vi Lan: “Vi Lan, cậu hãy khóc đi, khóc được sẽ đỡ hơn nhiều.
Cậu đừng như vậy có được không?"
Mộ Vi Lan đẻ cằm lên vai Lục Hi Bảo và nói: “Mình tưởng rằng mình làm bánh sinh nhật và đồ ăn, Hàn
Tranh sẽ trở về.
Anh ấy đã hứa với mình rằng, anh ấy
sẽ về nhà sớm..."
“Vi Lan, điều quan trọng nhất lúc này cầu cần phải làm là bảo vệ con của cậu và Phó Hàn Tranh, Progesterone của cậu vốn đã thấp, nếu tâm trạng câucứ kém như vậy sẽ không tốt cho đứa bé, ngộ nhớ.
Ánh mắt Mộ Vi Lan run rẩy, đáy mắt trở nên lạnh lẽo: "Ngộ nhớ đứa bé mất rồi, mình cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa."
Lục Hì Bảo sửng sở, cô hoảng sợ bởi suy nghĩ này của Mộ Vi Lan.
Con người khi trong trạng thái vô cùng đau thương, sẽ không còn có nhận thức về việc sinh tồn.
Không phải Mộ Vi Lan không mạnh mẽ, mà là do cô quá đau buồn, đau buồn đến mức không muốn suy nghĩ điều gì cả.
Không có Phó Hàn Tranh, cô vẫn có thể sống tốt hết cuộc đời này.
Nhưng trái tim cô hiện giờ giống như bị quân chặt trong một túi nilong kín gió, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Cô không biết phải mất bao lâu, cô mới có thể ổn định và làm dịu những cơn đau đến từ các cơ quan nội tạng.
“Vi Lan, cậu không thể chết.
Cậu còn có Tiểu Đường Đậu, Tiểu Đường Đậu đã mất bố rồi, nếu con bé mất thêm cả mẹ, cậu đề con bé phải làm sao?"
Đôi mắt của Mộ Vi Lan đỏ hoe, cô khẽ cười nói: “Mình không định chết, mình không yếu đuối như vậy.
Hi Bảo, mình chỉ là rất mệt, và cũng rất buồn.
Bồ muốn tổ chức tang lễ cho Hàn Tranh rồi, nhưng mình luôncảm thấy, Hàn Tranh chưa chết
"Nếu mệt thì cậu ngủ đi.
Chúng ta không nghĩ ngợi lung tung nữa có được không?" Lục Hỉ Bảo không biết đã mất bao nhiêu lâu mới
có thể dễ dành Mộ Vị Lan đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
“Ông chủ, bên ngoài có một cô gái họ Thẩm muốn vào gặp ông.
Cô ấy nói có chuyện muốn nói với ông, liên quan đến cậu chủ
Đôi mắt của ông Phó trầm lặng, đứng dậy nói: "Để
cô ta vào đây đi."
"Vâng."
Trong phòng sách, ông Phó chăm chú nhìn Thẩm
Uyển Yêu.
“Cô Thẩm rốt cuộc muốn nói điều gì với tôi?"
“Ông Phó, tôi nghĩ tôi cần phải tự giới thiệu bản thân mình một chút.
Tôi là Thẩm Uyển Yêu, cũng là em gái khác cha khác mẹ với Mộ Vi Lan.
Bố của Mộ Vi Lan, Mộ Quang Khánh là chồng cũ của mẹ tôi.
Phó Chính Viễn cau mày, mìm cười lạnh nhạt và nói: “Cô Thẩm, nếu cô muốn móc nổi mối quan hệ cô thật không biết chọn thời điểm rồi.
Bây giờ nhà họ Phóchúng tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, cô nghĩ tôi có tâm trạng để nhận người thân với cô không?"
Thẩm Uyển Yêu khẽ cười và nói: “Ông Phó, ông hiểu lầm rồi.
Hôm nay tôi đến đây không phải là muốn nhận họ hàng thân thiết, tôi muốn nói với ông, người hại chết con trai của anh, có thể ở ngay trước mắt ông."
"ỷ cô là sao?" Ảnh mắt của Phó Chính Viễn lạnh
lùng,
“Lẽ nào ông Phó không biết, Mộ Quang Khánh, hay cũng chính là bố dượng của tôi có liên quan đến tập đoàn Phó Thị hay sao?"
Phó Chính Viễn cau mày sâu hơn: “Cô Thẩm, tôi không có tâm trạng để vòng vo với cô, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
“Năm đó, bố dượng của tôi vì Phó Thị mà phá sản.
Trước đây Mộ Vi Lan ở bên cạnh Phó Hàn Tranh cũng chỉ là để trả thù.
Cô ta liên kết với Kỳ Ngạn Lễ để đối phó với Phó Hàn Tranh.
Người phụ nữ như vậy, Phó Hàn Tranh lại có thể yên tâm đề cô ta bên cạnh mình.
Phó Hàn Tranh bị tai nạn xe, người có cơ hội để làm điều đó nhất chính là Mộ Vi Lan.
Ông Phó, lẽ nào ông không nghi ngờ gì sao?"
Trái tìm Phó Chính Viễn đột nhiên run lên: "Cô cóbiết lừa dối tôi sẽ có hậu quả như thể nào không?"
Thẩm Uyển Yêu cong môi nói: "Nếu tôi lấy chuyện này ra đề lừa ông, không phải tôi quá ngu ngốc rồi sao? Ông có thể sai người đi điều tra vụ Mộ Quang Khánh nhảy lầu tự sát.
Năm đó, Phó Hàn Tranh lạnh lùng tàn nhẫn khiến bố dượng tôi phải nhảy lầu.
Sau khi Mộ Vi Lan biết được chuyện này, cô ta một lòng muốn trà thủ Phó Hàn Tranh.
Tôi thật sự không hiểu, Phó Hàn Tranh rõ ràng là biết Mộ Vi Lan không có ý tốt đẹp gì, nhưng lại vẫn giữ cô ta ở bên cạnh mình."
Phó Chính Viễn im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Cô Thầm, nếu không còn việc gì khác, cô có thể rời đi rôi.
Thẩm Uyển Yêu không ngờ, ông Phó lại có thái độ như vậy với cô ta: “Ông Phó, ông không tin tôi sao?"
“Tin hay không tin, đó là việc của tôi, không liên quan gì đến cô Thẩm đây.
Thầm Uyển Yêu nghiến răng, cô ta sải bước trên đôi giày cao gót, kiêu ngạo bước ra khỏi phòng sách và va phải Mộ Vi Lan.
“Thẩm Uyển Yêu, tại sao cô lại ở đây?"
Thẩm Uyển Yêu khoanh tay, không chút sợ sệt: “Mộ Vi Lan, tâm lý cô cứng rắn thật đấy.
Giết chết Phó Hàn Tranh rồi mà còn có thể yên tâm sống ở nhà họPhó, lại còn tỏ ra vẻ đáng thương.
Chúc mừng cô nhé, cuối cùng đã có thể trả thủ được cho bố cô
Mộ Vị Lan cau mày: "Cô đang nói nhàm cái gì
the?"
"Tôi nói gì, chẳng phải cô là người biết rõ nhất hay sao? Phó Hàn Tranh xảy ra tai nạn, không phải là do một tay cô lên kế hoạch hay sao? Cô muốn giết Phó Hàn Tranh để trả thù cho bố cô, không phải sao?”
"Cô nói vớ vẩn!”
Mộ Vi Lan muốn tát Thẩm Uyển Yêu nhưng bị cô ta nắm lấy cổ tay: “Mộ Vi Lan, cô chính là như vậy.
Từ nhỏ đến lớn cô đều giả bộ đáng thương, không có một chút tâm địa độc ác nào.
Nhưng thực sự cô mới là người xấu xa nhất, độc ác nhất, Phó Hàn Tranh là do cô giết phải không? Cô thừa nhận đi!"
Mộ Vị Lan siết chặt nắm đấm: "Tôi không có! Thẩm Uyển Yêu, hôm nay cô đến nhà họ Phó là cố tình khiêu khích chia rẽ chúng tôi phải không?”
Hướng Nam Tây lao ra khỏi phòng, tức giận nói: "Mộ Vi Lan! Quả nhiên là cô! Hàn Tranh đối xử tốt với cô như vậy, tại sao cô có thể nhẫn tâm hại anh ấy bị tại nạn xe!"
"Cô Hưởng, Mộ Vi Lan này không phải là thứ tốt đẹp gì.
Cô ta sống trong nhà họ Phỏ, cô phải nhắc nhởông Phó cẩn thận với cô ta
"Mộ Vi Lan! Cô trả lại Hàn Tranh cho tôi
Hướng Nam Tây tát mạnh vào mặt Mộ Vi Lan.
Mộ Vì Lan không đề phòng, cô choáng váng, ngã đập đầu vào lan can.
Ông Phó vừa ra khỏi phòng sách, nhìn thấy cảnh nguy hiểm trước mắt: "Các người đang làm cái gì thế
Lục Hì Bảo vừa thay quần áo và đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Mộ Vi Lan đập đầu mè trán, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, hai tay ôm chặt lấy vùng bụng.
Lục Hì Bảo chạy tới, ôm lấy Mộ Vi Lan: “Vi Lan, cậu thế nào rồi?"
Mộ Vi Lan đau đớn cau mày nói: “Bụng mình đau...Hì Bảo đưa mình đến bệnh viện...
Lục Hi Bảo sửng sốt: "Được, mình đưa cậu đến bệnh viện ngay đây! Cậu đừng lo lắng!”
Ông Phó quát mắng: “Còn ngây người ra đấy làm gì! Mau đến giúp đi
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...