Mộ Vi Lan ngủ đến nửa đêm, cô kinh hãi tỉnh dậy.
Toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh.
Cô mơ thấy Phó Hàn Tranh đang vũng vẫy dưới
đáy biển lạnh lẽo, anh luôn gọi tên cô, cô muốn cứu anh như cơ thể cô như bị ai đó yểm bùa, đứng yên tại chỗ, làm thế nào cũng không thể cử động được.
Bên cạnh cô, Tiểu Đường Đậu đang ngủ say sưa.
Mộ Vi Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé, cô ôm mặt mình, hít một hơi thật sâu, bất lực và không biết phải làm gì.
Nếu Hàn Tranh thực sự....Cô phải nói chuyện này với Tiểu Đường Đậu như thế nào đây?
Cô không làm được.
Cô không thể nói ra được sự
thật tàn nhẫn này.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng rực nhưng cũng rất hiu quạnh và lạnh lẽo.
Mộ Vi Lan đứng dậy, cô lấy một chiếc áo khoáccủa Phó Hàn Tranh và khoác lên vai.
Cô đứng bên cạnh cửa sổ và chăm chú nhìn ánh trăng.
Chiếc áo khoác này dường như vẫn còn lưu giữ hơi thờ và mùi hương của Phó Hàn Tranh.
Cô nắm lấy tay áo và người mấy lần.
Cuối cùng những giọt nước mắt kìm nén của cô lại lặng lẽ rơi xuống.
"Hàn Tranh...anh nhất định phải bình an.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng sáng và chắp tay cầu nguyện.
Sáng sớm hôm sau, sau khi lão Lưu đưa Tiểu Đường Đậu đi học, không lâu sau, đồn cảnh sát gọi điện đến.
Mộ Vi Lan ngồi bên bàn ăn, cô không hề có bụng dạ nào để ăn.
Cô ăn một chút cháo, rồi không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa.
Sau khi ông Phó nghe điện thoại, sắc mặt ông trầm tư và nặng nề.
Mộ Vi Lan đứng dậy, vội vàng hỏi: “Bố, có phải tìm thấy Hàn Tranh rồi không?"
Ông Phó nhìn Mộ Vi Lan, im lặng một lúc lâu
Mộ Vị Lan cau mày, nước mắt tuôn rơi: “Bố, bố
màu nói cho con biết đi""Hàn Tranh vẫn chưa tìm được.
Chỉ vớt được mỗi chiếc xe gặp nạn của Hàn Tranh
Mộ Vị Lan ngã xuống ghế, hai mắt đờ đẫn và lắm bẩm: "Sao lại như vậy....
Tại sao vẫn chưa tìm được?"
Một ngày một đêm trôi qua rồi, tại sao vẫn chưa tìm thấy Hàn Tranh?
Ông Phó chống gậy và nói: “Nếu quá 48 giờ mà vẫn chưa tìm thấy, chúng ta từ bỏ đi.
Hai mắt Mộ Vị Lan đỏ hoe: "Sao có thể làm như vậy được.
Có thể Hàn Tranh vẫn còn sống, anh ấy vẫn đang đợi chúng ta đi cứu anh ấy.
Bố, con xin bố...đừng vội bỏ cuộc có được không?"
Ông Phó thở dài và trầm ngâm nói: "Cứ quyết định như vậy đi.
Nếu quá 48 giờ mà vẫn không tìm thấy Hàn Tranh, chúng ta tổ chức tang lễ cho nó đi.
Sự việc này đã bị truyền thông đưa tin, chúng ta không thể che giấu được nữa.
Phía Phó Thị, ta sẽ đích thân xử lý”
Mộ Vi Lan nghẹn ngào nói: “Bố
Ông Phó chống gậy, quay lưng lại với Mộ Vi Lan: “Ta phải đến đồn cảnh sát bây giờ đây.
Ta thấy tâm trạng con không được ổn định, con ở nhà nghỉ ngơi đi.
Có chuyện gì, ta sẽ thông báo cho con biết."Đồn cảnh sát.
“Ông Phỏ, trong quả trình điều tra, chúng tôi phát hiện chiếc xe mà anh Phó Hàn Tranh lái trước khi xảy ra tai nạn đã bị người khác cắt đứt ống phanh.
Ông hãy suy nghĩ kĩ xem, trước đây anh Phó Hàn Tranh có đặc tôi với ai không?”
Đôi mắt của Phó Chính Viễn tối sầm lại, ông nắm chặt đầu cây gậy và nhíu mày thật sâu.
Phó Thị đắc tội với rất nhiều người trên thương trường, điều này là rất bình thường.
Nhưng ai lại có ý định giết Hàn Tranh?
"Cảnh sát Ngụy, Phó Thị chúng tôi làm ăn, đắc với người khác là chuyện quá bình thường.
Nhưng việc thắng thua trên thương trường cũng là chuyện bình thường, tôi nghĩ sẽ không có ai mất trí muốn giết người chỉ vì thất bại nhất thời đâu."
“Cũng phải, nhưng mà, ông hãy nghĩ kỹ lại xem, trước đây anh Phó có ân oán cá nhân nào không?"
“Chuyện này...tôi cũng không rõ lắm.
Nhưng tôi chắc chắn sẽ không để con trai tôi ra đi không rõ ràng như vậy.
Cảnh sát Ngụy, làm phiền các anh tiếp tục điều tra.
Tôi cũng sẽ phải người đi điều tra rõ, có tin tức gì, tôi sẽ lập tức liên lạc với các anh
“Được, ông Phả, chia buồn với gia đình ông.Tòa nhà Á Hoa, văn phòng tổng giám đốc.
Kỳ Ngạn Lễ hội Lí Đạt: "Có điều tra được gì trong chiếc điện thoại hôm qua của Tiểu Tang không?"
"Cô Kiểu thường xuyên liên lạc với một số điện thoại lạ.
Khi tôi gọi thì số điện thoại này đã tắt máy."
Kỳ Ngạn Lễ nhíu mày: "Đi điều tra thêm 15 tỷ trong tài khoản của Tiểu Tang chuyển đi đâu.
"Vâng."
Lí Đạt bặm môi nói: “Đúng rồi, hôm nay phía đốn cảnh sát có tin tức, xe của Phó Hàn Tranh đã vớt được rồi.
Chiếc xe ấy bị người khác cố tình cắt đứt ống phanh."
Đôi mắt đen của Kỳ Ngạn Lễ trở nên lạnh lẽo: "Tiếp tục theo dõi chuyện này, có tin tức gì lập tức báo cho tôi biết "
“Vâng." Lí Đạt ngập ngừng, tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Kỳ, anh nói xem...cả Bắc Thành này, ai lại dám động đến Phó Hàn Tranh chứ? Hơn nữa còn trắng trợn như vậy, không sợ người nhà họ Phó sau khi điều tra ra sự thật sẽ đối phó hắn ta đến chết sao? Dù sao ông Phó đã mất đi một người con rồi.
Bây giờ lại khiến ông ấy mất đi đứa con thứ hai, e là ông Phó hiện giờ rấtnóng lòng để trả thù.
“Người hại Phả Hàn Tranh chắc không phải là người làm ăn, những người đó chỉ cạnh tranh với anh ta trên thường trường, không đến mức dám động đến mạng người."
Kỳ Ngạn Lễ càng suy nghĩ nhiều lại càng cảm thấy lo lắng.
Không hiểu vì sao, anh ta luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tiểu Tang.
Điện thoại trên bàn vang lên, là số máy bàn của biệt thự Lam Quận.
Sau khi được thoại được kết nối, giọng nói lo lắng của dì Dương vang lên.
"Cậu chủ, cô Kiều sốt cao.
Sau khi cậu rời đi không lâu, sắc mặt cô ấy không được tốt, cô ấy đi vào phòng ngủ.
Tôi mang đến cháo đến cho cô ấy, muốn để cô ấy ăn một chút, nhưng không ngờ cô ấy đã sốt cao lắm rồi."
Trái tim Kỳ Ngạn Lễ khẽ giật nảy, anh ta nhíu mày và dặn dò: “Lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tới, tôi về ngay đây!"
Sau khi cúp máy, Lí Đạt hỏi: “Tổng giám đốc Kỳ.
xảy ra chuyện gì vậy?"“Tiểu Tang sốt cao, tất cả các cuộc họp trong hôm nay lùi hết sang ngày mai."
"Oh, vâng."
Lí Đạt nhìn Kỳ Ngạn Lễ vội vàng rời đi.
Anh ta không khỏi thở dài, đúng thật là phụ nữ là bắt nguồn của nhiều tai vạ.
Kỳ Ngạn Lễ trở về biệt thự, anh ta vội vàng bước về phía phòng ngủ.
“Bác sĩ đến chưa?"
Dì Dương gật đầu, đi theo sau Kỳ Ngạn Lễ: “Bác sĩ vừa đến, đang đo nhiệt độ cho cô Kiều.
Cậu vừa rời đi, cô Kiều xem tin tức một lúc, không lâu sau cô ấy đi vào phòng ngủ.
Tôi thấy sắc mặt cô ấy không được tốt.
Kỳ Ngạn Lễ sửững người: "Xem tin tức? Tin tức gì?"
“Chính là vụ tai nạn xe hơi ồn ào suốt hai ngày qua, là vụ lái xe lao xuống biển...
Kỳ Ngạn Lễ mím môi và nói: “Dì đi nấu chút cháo trắng đi, Tiểu Tang tỉnh dậy phải ăn một chút."
"Oh, vâng.
Sau khi Kỳ Ngạn Lễ vào trong phòng ngủ, anh ta hỏi bác sĩ: “Cô ấy thế nào rồi?"Bác sĩ cau mày nói.
"Có phải cô Kiểu bị cảm lạnh không, 39.2 độ C, sốt khá cao."
Kỳ Ngạn Lễ ngồi bên cạnh Kiểu Lạc, đưa tay sở lên cái trán nóng rực của cô, lo lắng nói: “Có cần đi bệnh viên không?"
"Không cần đâu, đến bệnh viện cũng chi truyền nước thôi.
Tôi có mang theo thuốc, sau khi cho cô ấy uống thuốc xong, làm hạ sốt cho cô ấy, chắc là không có vấn đề gì lớn nữa."
Kỳ Ngạn Lễ gật đầu, lầm bầm nói: "Sao đang yên đang lành lại tự nhiên phát sốt được chứ?"
“Tự nhiên phát sốt có thể là do cô ấy hoảng sợ, hoặc có thể là do nguyên nhân phát bệnh khác dẫn đến việc tạm thời sốt cao.
Tôi khuyên anh hãy đưa cô Kiều đi lấy máu để kiểm tra kĩ hơn."
Bị hoảng sợ?
Kỳ Ngạn Lễ ngồi bên cạnh giường, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô ta.
Anh ta trầm ngâm khi nhìn khuôn mặt tái nhợt và nóng bừng do sốt cao của cô ta.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...