“Đẹp không?”
Kiều Lạc nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo cưới bằng hai tay, khi bước ra khỏi phòng thử đồ, đôi mắt của Kỳ Ngạn Lễ sáng rực lên.
Quản lý cửa hàng khen ngợi: “Bà Kỳ mặc chiếc váy cưới này đẹp quá, vòng eo của bà Kỳ thật là nhỏ.”
Kiều Lạc nhất thời không quen khi được người khác khen như vậy, tại cô ta ửng đỏ, vén tóc về phía sau, nuốt nước bọt và nhìn Kỳ Ngạn Lễ.
Ánh mắt anh ta nhìn cô ta vô cùng nóng bỏng và nồng nhiệt.
Kiều Lạc đỏ mặt.
Kỳ Ngạn Lễ bước đến trước mặt Kiều Lạc và nhìn cô ta chằm chằm: “Cho dù dáng vẻ em mặc váy cưới đã từng xuất hiện trong tâm trí anh vô số lần, nhưng vẫn không thể so sánh với khoảnh khắc em thật sự xuất hiện trước mặt anh, nó lộng lẫy hơn rất nhiều.
Với lời khen ngợi không ngớt, Kiều Lạc không dám ngẩng đầu nhìn Kỳ Ngạn Lễ.
“Làm gì khoa trương đến mức ấy chứ."
Kỳ Ngạn Lễ cười nói: “Lấy mẫu này đi, rất đẹp.”
“Nhưng mà...bây giờ mua váy cưới làm gì vậy?”
Bọn họ cũng sẽ không tổ chức đám cưới ngay.
Kỳ Ngạn Lễ mỉm cười nói: “Anh rất muốn kết hôn với em bây giờ, nhưng nếu như em muốn đợi thêm, anh cũng không ngại.
Nhưng mà, chiếc váy cưới này mua về cũng không phải để mặc trong đám cưới, nó quá tầm thường rồi.
Đến lúc đó chiếc váy cưới của em sẽ được đặt riêng.
Kiều Lạc không hiểu hỏi: “Vậy bây giờ mua chiếc váy cưới này làm gì?”
Kỳ Ngạn Lễ nghiêm túc nói: “Mua về tối em mặc cho anh xem.”
Người đàn ông này!
Quản lý cửa hàng cười nói: “Bà Kỳ, bà thật hạnh phúc, tổng giám đốc Kỳ thật sự rất yêu bà.”
Kỳ Ngạn Lễ rút ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong chiếc ví đen của mình: “Thanh toán.
“Vâng, thưa tổng giám đốc Kỳ, mời anh qua bên này”
Mua xong váy cưới, Kỳ Ngạn Lễ đích thân đưa Kiều Lạc trở về biệt thự Lam Quận.
Kỳ Ngạn Lễ hỏi đi hỏi lại: “Hôm nay là lễ giáng sinh, em có chắc không muốn anh cùng em ra ngoài dạo phố không?"
Thật ra tâm trạng của Kiều Lạc hôm nay rất tệ, cô ta vừa mới hủy hoại cuộc sống của một người khác, tâm trạng làm sao có thể tốt được chứ.
Cô ta lắc đầu nói: “Không cần đâu.
Anh về công ty làm việc đi, không cần đưa em về đâu.
Chẳng phải đã có tài xế rồi hay sao?”
“Tiểu Tang, em biết không, đối với anh, không có gì quan trọng hơn em cả.”
Sau khi lên xe, Kỳ Ngạn Lễ đưa cho cô ta chiếc điện thoại mới và nói: “Điện thoại anh mới mua cho em, anh đã lắp sim điện thoại vào cho em rồi.
Nhưng là sim điện thoại mới, anh đã lưu số của anh vào rồi.
Em dùng tạm đi, nếu không quen thì nói với anh, chúng ta đi chọn cái mới.”
Kiều Lạc cầm lấy điện thoại và nhìn Kỳ Ngạn Lễ.
Kỳ Ngạn Lễ mỉm cười, véo má cô ta và nói: “Em nhìn anh như vậy làm gì?”
Cô ta hít một hơi thật sâu, cúi gằm mặt xuống và nói: “Kỳ Ngạn Lễ, anh đối với em quá tốt rồi.”
Tốt đến mức không thể chế vào đầu được, anh đặt tất cả cảm nhận của cô lên hàng đầu.
“Coi như là kiếp trước anh nợ em, em chỉ cần chấp nhận tình cảm của anh là được, không cần phải suy nghĩ.
Nếu em muốn trả ơn anh, vậy hãy lấy anh đi.
“Anh thực sự muốn cưới em sao?”
Kỳ Ngạn Lễ kéo cô ta vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô ta và nói: “A không cưới em, vậy em muốn anh cưới ai?”
Kiều Lạc hỏi: “Em nghe bác sĩ Hàn nói...trước đây anh có ý với Mộ Vi Lan? Là...là thật sao? Em không có ý trách anh đâu, trước đây mọi người đều tưởng em chết rồi, anh thích người phụ nữ khác cũng là điều hiển nhiên.
Kỳ Ngạn Lễ cúi đầu nhìn cô ta, sau đó nhướn mày và mỉm cười: “Tiểu Tang, em ghen à?”
“Em không có, em chỉ tò mò..cô ấy...trông khá giống em.”
“Ừm, hơi giống em, nhưng mà tính cách hoàn toàn khác nhau.
Trước đây anh gần với cô ấy cũng chỉ là vì muốn đối phó với Phó Hàn Tranh, anh chưa từng thích cô ấy.” Kiều Lạc đáp lại một tiếng.
Kỳ Ngạn Lễ cười nói: “Anh giải thích nhiều như vậy, em chỉ “i” thôi à? Không còn gì khác muốn hỏi à?”
Kiều Lạc đang định nói, một tin tức khẩn cấp trên đài radio trong xe vang
.