Trên đường trở về biệt thự Tiên Thủy Vịnh, Mộ Vi Lan vẫn đang nghĩ về việc Phó Chính Huy và Triệu Nhàn quen biết mẹ của mình.
“Hàn Tranh, anh có cảm thấy khi chú thím nhìn em, phản ứng có chút bất thường không?”
Mộ Vi Lan nhận thấy điều đó, Phó Hàn Tranh đương nhiên cũng nhìn được ra.
Nhưng bây giờ cô đang mang thai, không nên suy nghĩ linh tinh.
“Có thể là ngạc nhiên thôi.
Dù sao sau bao nhiêu năm, họ vẫn có thể gặp lại con gái của bạn cũ, và còn trở thành cháu dâu của họ”
Mộ Vi Lan gật đầu: “Cũng phải.”
Tiểu Đường Đậu dựa vào lòng Mộ Vi Lan, cô bé ngồi đếm số tiền trong phong bao lì xì, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Mộ Vị Lan cười hỏi: “Đường Đậu có đếm được không?”
Tiểu Đường Đậu gật đầu, cô bé giơ bàn tay ra và nói: “Ừm! Con đếm mãi cuối cùng cũng đếm xong rồi.
Có năm mươi tờ, Mộ Mộ, năm mươi tờ là bao nhiêu tiền vậy?”
“Năm mươi tờ à, vậy là năm nghìn tệ."
“Mua một con búp bê lớn chỉ cần hai tờ, vậy năm mươi tờ có thể mua được rất nhiều!”
Dọc đường đi, Phó Hàn Tranh nghe tiếng trò chuyện ríu rít của hai người ngồi ghế sau, anh cảm thấy một luồng điện ấm áp chạy ngang qua tim.
Tiểu Đường Đậu theo Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan trở về biệt thự Tiên Thủy Vịnh trước.
Sau khi trở về được một lúc, cô bé ngủ gục trên ghế sofa.
Sau khi Phó Hàn Tranh bế cô bé vào phòng ngủ, anh quay ra ôm lấy Mộ Vi Lan và hỏi: “Tay em còn đau không?”
“Không bị phồng rộp, không đau nữa."
Nhắc đến việc này, Mộ Vi Lan nhớ đến Phó Giai, cô ngước nhìn anh: “Có phải em gái nào cũng đều muốn chiếm hữu anh trai không?”
“Em ghen à?”
Cô bặm môi nói: “Mặc dù em biết Phó Giai là em gái anh, nhưng sáng nay nhìn thấy em ấy mặc đồ ngủ chạy xuống ôm anh, em vẫn cảm thấy không quen.”
Phó Hàn Tranh mỉm cười nói: “Anh cũng không quen”
“Nhưng chẳng phải anh cũng không đẩy em ấy ra sao? Em thấy anh rất hưởng thụ mà?”
Phó Hàn Tranh cúi đầu bên tai cô, trêu chọc nói: “Em thấy anh hưởng thụ ở đâu? Em ấy đã ôm anh rồi, anh đẩy ra có ích lợi gì không?”
Mộ Vi Lan lườm Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh hỏi: “Em muốn hôn lễ như thế nào?”
Mộ Vi Lan không ngờ anh sẽ nhắc đến việc tổ chức hôn lễ, cô hơi ngạc nhiên: “Chúng ta thật sự phải tổ chức hôn lễ sao?”
Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị.
Nếu tổ chức hôn lễ thật lớn, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý của giới truyền thông.
Mộ Vi Lan cũng không thích tiết lộ đời tư của mình trước công chúng.
“Không tổ chức hôn lễ, em không cảm thấy thiệt thòi sao?”
“Chúng ta tổ chức một hôn lễ nhỏ thôi, chỉ mời người trong nhà đến dùng bữa được không?”
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sâu thẳm và nói: “Nhưng anh muốn để tất cả mọi người biết, vợ của anh là Mộ Vi Lan.
Một lời yêu thương tình tứ bất ngờ khiến Mộ Vi Lan đỏ mặt.
"Hơn nữa cũng đến lúc nói cho Tiểu Đường Đậu biết rằng em là mẹ ruột của con bé.”
“Mặc dù em và Đường Đậu ở bên cạnh nhau đã lâu, con bé cũng rất thích em, nhưng em sợ con bé nhất thời không chấp nhận được!”
“Trẻ con rất dễ chấp nhận.
Nếu đợi con bé lớn lên rồi mới nói cho con bé biết, vậy thì sẽ không tốt đâu”
Mộ Vi Lan cũng đồng ý với quan điểm của Phó Hàn Tranh.
Sau khi Tiểu Đường Đậu tỉnh dậy, Mộ Vị Lan đem một ly nước ép trái cây đến cho cô bé, cô bé uống rất thỏa mãn.
Mộ Vi Lan hỏi: “Có ngon không?”
Cô bé cười tít mắt nói: “Ừm! Rất ngon!”
Mộ Vi Lan do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm để nói: “Đường Đậu, nếu mẹ nói, mẹ chính là mẹ ruột của con, con có vui không?”
“Vui chứ!”
Mộ Vi Lan: "...
Không giống với những gì cô dự đoán, cô còn tưởng phản ứng của Tiểu Đường Đậu sẽ rất lớn.
Tiểu Đường Đậu chu môi nói: “Mộ Mộ, dù sao mẹ ruột của con ở trên mặt trăng cũng không thể về được nữa.
Mẹ đã kết hôn với bố con rồi, sau này mẹ sẽ là mẹ của Đường Đậu, nhưng liệu mẹ có vì có em bé mới, mà sẽ không thích Đường Đậu nữa không?”
“Tất nhiên là không! Ý mẹ nói là, nếu mẹ là mẹ ruột của con trên mặt trăng thì sao?”
Mộ Vi Lan thấy cô bé nhìn cô chằm chằm và không nói lời nào, trong lòng cô nghĩ có phải cô bé không vui rồi không?
“Đường Đậu, con có thể chấp nhận được không?”
Tiểu Đường Đậu đặt ly nước trái cây trên tay xuống bàn, cô bé trèo xuống giường và lạnh mặt nói: “Hừ, tại sao mẹ sinh con ra rồi lại bỏ rơi con và bố?”
Quả nhiên, cô bé vẫn khó có thể chấp nhận được.
Suy cho cùng, đối với Tiểu Đường Đậu, mẹ ruột của cô bé không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
“Lúc đó mẹ bất đắc dĩ mới phải làm vậy.
Đường Đậu, mẹ không biết phải giải thích với con như thế nào...
“Nhưng mẹ bỏ rơi con và bố, mẹ không đúng! Hừ, mẹ mau ra ngoài đi, con không muốn nhìn thấy mẹ bây giờ!
Trẻ con cũng biết ghi hận.
Tiểu Đường Đậu đẩy Mộ Vi Lan ra khỏi phòng ngủ và đóng sập cửa lại!
Mộ Vi Lan đứng ngoài cửa, bất lực và buồn bã: “Đường Đậu, mẹ thực sự không cố ý bỏ rơi con.”
Phó Hàn Tranh bước ra khỏi phòng sách và hỏi: “Em sao vậy?”
“Em nói với Tiểu Đường Đậu em là mẹ của con bé rồi, nhưng con bé rất giận em.
Con bé nói em sinh con bé ra rồi bỏ rơi con bé, bây giờ con bé không muốn nhìn thấy em
Tiểu Đường Đậu ở bên trong khóa trái cửa, cô bé nói: “Hừ, bố! Bố và người phụ nữ này cùng nhau lừa dối con! Bối Bố có từng nghĩ, nếu người phụ nữ này lại bỏ đi nữa thì chúng ta phải làm sao không?”
Mộ Vi Lan: “...
Nghe con gái gọi mình là "người phụ nữ này”, trái tim cô quặn thắt, đôi mắt cô vô thức đỏ hoe: “Đường Đậu, sau này mẹ sẽ không rời xa con nữa.
Con mở cửa ra có được không?”
“Hừ, không! Con không muốn nhìn mặt người đã bỏ rơi con!”
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói: “Phó Mặc Trành, mở cửa ra, con nghe rõ chưa?”
Tiểu Đường Đậu ngồi khoanh chân và dựa vào cửa, không vui nói: “Bố! Rõ ràng là lỗi của cô ấy, tại sao bố lại hung dữ với con?”
Mộ Vi Lan nói: "Là em không đúng.
Anh đừng hung dữ với con bé, anh càng hung dữ với con bé, con bé sẽ càng không muốn gặp em.
Nhưng Phó Hàn Tranh là một người đàn ông cứng nhắc: “Phó Mặc Trành, bố nói cho con biết, con có chấp nhận hay không, cô ấy cũng vẫn là mẹ của con!"
“Con không cần người bỏ rơi con làm mẹ của con!”
Mặc dù trước đó cô bé rất háo hức được gặp mẹ “trên cung trăng”, nhưng khát vọng đó cũng không ảnh hưởng đến sự oán trách của cô bé dành cho Mộ Vi Lan.
Mộ Vị Lan đau lòng, hai mắt đẫm lệ: “Đường Đậu, mẹ xin lỗi..
Tiểu Đường Đậu nghe thấy tiếng xin lỗi của Mộ Vi Lan ngoài cửa, cô bé có chút động lòng, cô bé đứng dậy, áp sát tại vào cửa và hỏi: “Mẹ khóc rồi à?”
“Đường Đậu, mở cửa nhìn mẹ có được không?”
“Để con suy nghĩ thêm đã.”
Tiểu Đường Đậu nhíu mày suy nghĩ, cô bé muốn dọa Mộ Vi Lan trước, để sau này cô sẽ không dám rời xa cô bé nữa.
Phó Hàn Tranh quát mắng: “Phó Mặc Trành, ai dạy con tính xấu như vậy?”
Tiểu Đường Đậu không hề sợ hãi, cô bé còn rất mạnh dạn hỏi Mộ Vi Lan: “Nếu sau này mẹ còn rời xa con, con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ và cũng sẽ không để mẹ nhìn thấy con nữa!
“Mẹ sẽ không rời xa con, con mau cửa đi!”
Lúc này Tiểu Đường Đậu mới nguôi ngoai, cô bé thò tay ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, Mộ Vi Lan ôm chầm lấy cô bé.
Tiểu Đường Đậu cố tình tỏ vẻ không thoải mái: “Mẹ ôm con chặt quá, không
.