Lý trí nói với Mộ Vi Lan rằng phải đẩy người đàn ông này ra, nhưng mà con tim lại khiến cho cô không thể nào kiểm soát được.
Nụ hôn này rất sâu và bá đạo, hai người hôn nhau tới mức hơi thở có chút nặng nhọc.
Hai mắt của Mộ Vi Lan hơi ẩm ướt, hai tay cô không kìm được vòng lên trên cổ của Phó Hàn Tranh.
Khi Mộ Vi Lan đang say mê thì nụ hôn của người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt của anh lạnh lùng nhìn cô không có cảm xúc.
Kết thúc nụ hôn, anh nhấc hai tay ở trên cổ anh của cô xuống.
Đôi mắt của Mộ Vi Lan vẫn hơi ẩm ướt, cô nghe thấy Phó Hàn Tranh lạnh nhạt mở miệng nói: "Chẳng phải em hao công tổn sức rời xa anh sao, bây giờ lại ôm anh là ý gì? Mộ Vi Lan, em coi anh là gì?"
Đôi mắt của người con gái đỏ bừng lên, răng cắn lấy cánh môi, đôi mắt long lanh nước nhìn anh nửa ngày.
Nhìn thấy bộ dạng hững hờ của anh, Mộ Vi Lan mở cửa xe lao ra ngoài.
Phó Hàn Tranh nâng tầm mắt lên nhìn vào gương chiếu hậu, bóng dáng mảnh khảnh của cô ngày càng cách xa, đôi mắt đen láy của anh hơi hít lại.
Mộ Vi Lan dùng sức chạy.
Nhưng mà cô càng chạy, hơi thở càng yếu ớt, ngay cả bụng cũng có chút đau.
Cô dựa người vào bồn hoa bên dìa đường, cúi gập người xuống nôn.
Nghĩ tới những món ăn mặn trên bàn ăn hôm nay, bụng cô lại khó chịu, nôn càng nhiều hơn.
Ngay khi cô sắp yếu ớt nằm ra bồn hoa, cùng với tiếng khóc nức nở, thì đỉnh đầu vang lên một giọng nói không cảm xúc của người đàn ông: “Khó chịu à?"
“Nửa tháng nay, ngày nào anh cũng khó chịu như vậy."
Mộ Vi Lan khóc càng lớn hơn, không biết có phải do phản ứng khi mang thai hay là do những lời mà Phó Hàn Tranh nói.
Phó Hàn Tranh đưa cho cô một chai nước, sau khi Mộ Vi Lan uống một ngụm thì cô ngồi xuống bên cạnh bồn hoa nghỉ ngơi.
Phó Hàn Tranh ngồi xuống trước mặt cô, lấy khăn ướt lau khóe miệng cho cô, động tác rất dịu dàng.
Không biết điều gì đã tác động tới trái tim Mộ Vi Lan mà khiến nước mắt cô rơi xuống không sao ngăn lại được.
"Anh, sao anh lại tới tìm em?"
Ánh mắt nóng bỏng của Phó Hàn Tranh nhìn cô: “Anh không tới tìm em, có phải em định trốn anh cả đời hay không?"
Mộ Vi Lan nghiêng người ôm chặt lấy cổ anh, gương mặt của cô vùi vào vai anh, nước mắt chảy càng nhiều hơn.
“Em chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ trốn anh bao lâu, nhưng mà những ngày này khi em rời xa anh, em rất không vui.
Em nghĩ, em sẽ không thể cố gắng chịu đựng được nữa."
“Vậy tối đó, tại sao lại để Kiều Tang tới Banyan Tree gặp anh?"
Mộ Vi Lan nghẹn ngào nói: “Em không biết phải nói chuyện Kiều Tang còn sống với anh như thế nào.
Em không dám nhìn cảnh anh và Kiều Tang đoàn tụ với nhau.
Em sợ sau khi anh biết Kiều Tang còn sống, sẽ không chút do sự bỏ rơi em...”
Phó Hàn Tranh kéo cô vào trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm nước mắt của cô: “Cho nên, trước lúc anh chưa bỏ rơi em, em đã không chút do dự nào bỏ rơi anh?”
“Em không muốn bị người khác bỏ rơi nữa..."
Giản Triết đã từng bỏ rơi cô, bố cũng bỏ rơi cô.
Chỉ còn lại một mình cô đơn độc không biết đã trải qua bao nhiêu cô đơn.
Trước lúc bị người khác bỏ rơi, cô tình nguyện bỏ rơi đối phương trước khi đối phương bỏ rơi cô.
"Mộ Vi Lan, em không có lương tâm."
"Nhưng mà anh vẫn tới tìm em mà..."
Phó Hàn Tranh hừ lạnh một tiếng: “Anh tới tìm em chẳng qua là muốn lấy lại thứ thuộc về anh mà thôi?"
“Hử? Thứ gì?"
Đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông nhìn chằm chằm cô, mãi lúc lâu sau anh mới nhả ra một chữ: “Em”
Đầu óc Mộ Vi Lan trống rỗng khoảng bốn năm giây, nước mắt đã ngừng rơi lại chảy ra một lần nữa.
Phó Hàn Tranh đứng dậy vỗ vào vai anh: “Lên đây."
Mộ Vi Lan leo lên lưng anh, hai tay quấn chặt lấy cổ anh, vô thức hỏi một câu: “Đi đâu?"
"Về nhà."
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng lại khiến trái tim Mộ Vi Lan rung động.
Cảnh đêm của thành phố S không xa hoa bằng Bắc Thành.
Con đường này hơi lạnh, cô cúi đầu nghiêng về phía
.