Sau khi Phó Hàn Tranh ra khỏi phòng sách, đi ngang qua phòng của Tiểu Đường Đậu, anh nhìn thấy Tiểu Đường Đậu đang nằm trong vòng tay của Mộ Vi Lan và lắng nghe cô kể chuyện.
Anh đứng bên ngoài cửa một lúc lâu, không làm phiền đến hai mẹ con cô.
Có lẽ là do hình ảnh bên trong quá ấm áp, ấm áp đến mức Phó Hàn Tranh không muốn quấy rầy, cho đến khi Tiểu Đường Đậu ngủ thiếp đi trong lòng Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan vỗ nhẹ sau lưng cô bé, cẩn thận đặt cuốn truyện cổ tích trong tay sang một bên, khi cô chuẩn bị ôm Tiểu Đường Đậu ngủ, Phó Hàn Tranh mới đẩy cửa bước vào.
Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan ra khỏi chiếc giường của Tiểu Đường Đậu, Mộ Vi Lan sửng sốt, cô thấp giọng hỏi: "Hàn Tranh? Anh xong việc rồi à?"
Phó Hàn Tranh khẽ đáp lại một tiếng rồi ôm cô ra khỏi phòng ngủ của Tiểu Đường Đậu.
Mộ Vi Lan hơi vùng vẫy: “Anh thả em xuống, tối nay em đã hứa với Tiểu Đường Đậu sẽ ngủ cùng con bé rồi, nếu sáng mai con bé không thấy em, con bé chắc chắn sẽ không vui!"
"Em ngủ cùng Tiểu Đường Đậu, vậy ai ngủ cùng anh?"
Anh nói rất nghiêm túc, Mộ Vi Lan đỏ mặt: “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn so đo với Tiểu Đường Đậu vậy hả?”
Phó Hàn Tranh thường ngủ không được say, đặc biệt là mười năm trước, sau khi Kiều Tang chết, anh mới bị trầm cảm và thường xuyên mất ngủ.
Cho dù có dùng thuốc, nhưng việc thức cả đêm đến sáng cũng chuyện rất bình thường.
Ba năm qua, nhờ có Tiểu Đường Đậu, tâm trạng của anh dần trở nên tốt hơn, giấc ngủ của anh cũng trở nên tốt hơn trước, nhưng anh vẫn không ngủ say lắm.
Nhưng Phó Hàn Tranh nhận ra khi anh ôm Mộ Vi Lan ngủ, anh vô cùng thoải mái và yên tâm.
"So với Tiểu Đường Đậu, anh cần ôm em để ngủ nhiều hơn."
Câu nói này của anh khiến trái tim Mộ Vi Lan vỡ òa.
Khi Phó Hàn Tranh nói câu này, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, nhưng Mộ Vi Lan lại nghe ra được hương vị ngọt ngào.
Rõ ràng không phải là đường mật gì, nhưng lại có tác dụng hơn cả lời những lời nói yêu đương tình tứ.
"Vậy sáng mai anh phải gọi em dậy sớm, sáng sớm mai em sẽ sang phòng của Tiểu Đường Đậu."
Mộ Vi Lan nhớ rằng Tiểu Đường Đậu giống với Phó Hàn Tranh, khi mới tỉnh dậy sẽ dễ bực bội.
Nếu con bé không thấy cô, chắc chắn sẽ tức giận.
Phó Hàn Tranh "ừm" một tiếng, coi như là trả lời lại.
Đến phòng ngủ, sau khi hai người nằm lên giường, Mộ Vi Lan tự nhiên xoay người vào lòng anh: “Hàn Tranh, anh có từng nghĩ, nếu Kiều Tang thực sự còn sống..."
Anh cau mày: “Tại sao lại đưa ra giả định ấy?"
“Em chỉ hỏi vậy thôi."
Mộ Vi Lan thận trọng nhìn anh, nếu anh biết Kiều Tang còn sống, anh chắc chắn sẽ vội vàng đón Kiều Tang về bên cạnh mình.
Cô vốn dĩ phải rời đi, và Kiều Tang lại quay trở về vào đúng thời điểm này.
Tất cả mọi thứ giống như là định mệnh, đến vận mệnh cũng muốn để cô rời khỏi Phó Hàn Tranh...
Cô không còn cách nào để hận anh, nhưng cái chết của bố cô vẫn hiện hữu ở đó.
Và người sống trong lòng của Phó Hàn Tranh vẫn luôn là Kiều Tang.
Cô rời đi, Kiều Tang quay trở về bên cạnh anh, để mọi thứ trở về như ban đầu.
Cô đã mua xong vé xe để rời xa anh, cũng chuẩn bị xong kế hoạch và hành lí để rời đi.
Bây giờ, cô chỉ còn thiếu một lời từ biệt với anh...
Phó Hàn Tranh không muốn tiếp tục nói đến Kiều Tang, anh ôm eo cô, hôn lên tai cô, nhắm mắt lại và thì thầm nhắc nhở: “Tối mai tan làm, anh sẽ không về nhà nữa.
Chúng ta đến sân thượng của khách sạn Banyan Tree gặp nhau.
Sau khi tan làm, anh sẽ kêu Từ Khôn đến đón em."
“Đến Banyan Tree làm gì?"
Phó Hàn Tranh cong môi nói: “Bí mật."
Mộ Vi Lan bĩu môi, hậm hừ một tiếng: “Còn bí mật! Nhưng mà anh không cần làm phiền Từ Khôn đến đón em.
Khi nào anh tan làm, anh gọi điện thoại cho em, em tự đi taxi đến là được rồi.
Để trợ lý Từ đi đi về về, chẳng phải sẽ mất thời gian hơn sao?"
Phó Hàn Tranh từ từ mở mắt và nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong lòng mình: “Em rất mong đợi?"
"Làm gì có, rõ ràng là anh trêu em!”
Đôi bàn tay lớn trong chăn sờ tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, cúi đầu và hôn lên trán cô.
Không biết là do Mộ Vi Lan nhạy cảm, hay là do giác quan thứ sáu của người phụ nữ.
Cô cảm thấy, điều bất ngờ mà ngày mai Phó Hàn Tranh dành cho cô là cầu hôn.
Cô vô thức ngước mắt nhìn Phó Hàn Tranh.
"Em nhìn anh như thế, là muốn làm u?"
Phó Hàn Tranh còn liếc nhìn đồng hồ, mười một giờ rồi, anh quay người ôm cô, hôn lên cổ và má cô: “Không còn sớm nữa, làm một lần chắc cũng phải đến một giờ đêm.
Tối mai anh sẽ thỏa mãn em, được chứ?"
Giọng điệu của anh có chút nham hiểm và xấu xa nhưng lại cực kỳ quyến rũ.
Mộ Vi Lan xấu hổ lườm anh, ai
.