Những ngón tay thon dài của Mộ Vi Lan nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của anh, đầu ngón tay cô khẽ run lên: "Có đau không?"
“Ừm, hơi đau một chút."
Nước mắt của Mộ Vi Lan rơi xuống, cô sụt sịt mũi và lườm anh: “Anh đã biết đau, tại sao còn phải cầm con dao đó và tự đâm vào ngực mình?"
Nếu không làm quyết liệt như vậy, sợ là mấy hôm nữa sau khi ra viện, cô sẽ rời khỏi anh phải không?
Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô và đặt lên trái tim mình.
Mộ Vi Lan gần như có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh xuyên qua lồng ngực anh.
"Vết thương có hơi đau một chút, nhưng không đau bằng ở đây."
Đôi mắt của Mộ Vi Lan đỏ hoe: “Em xin lỗi, em..."
“Năm đó, cái chết của bố em đúng là có liên quan đến Phó Thị, anh không thể tránh khỏi liên quan.
Người nói lời xin lỗi phải là anh."
Mộ Vi Lan cắn môi, lấy hết can đảm để nói: “Phó Hàn Tranh, tại sao anh không thể cho bố em thêm chút thời gian, có lẽ..."
"Nhưng ngoài bố em ra, còn có các công ty khác.
Là người đứng đầu của Phó Thị, trên lĩnh vực kinh doanh, anh không thể bỏ qua cho tất cả các công ty."
Mộ Vi Lan hiểu ý của anh, nhưng người chết là bố của cô.
Cô không thể ngăn cách mọi thứ hoàn toàn với Phó Hàn Tranh.
“Thật ra anh đã sớm phát hiện ra em và Kỳ Ngạn Lễ là đồng bọn với nhau phải không?"
"Anh không thích em nói mình với anh ta là đồng bọn."
Nhìn dáng vẻ ghen tuông của anh, Mộ Vi Lan đỏ mặt: “...Anh phát hiện ra từ khi nào?"
"Trước đây anh chỉ nghi ngờ thôi, nhưng từ khi em mang chiếc vòng tay của Kiều Tang về nhà và cố tình để anh nhìn thấy, anh đã chắc chắn rồi."
Mộ Vi Lan không hiểu: “Tại sao?"
"Kỳ Ngạn Lễ sẽ không dễ dàng nói chuyện của Kiều Tang cho người khác biết.
Cho dù Kỳ Ngạn Lễ muốn khiêu khích, em cũng nên đến hỏi anh đầu đuôi sự việc, chứ không phải là vội vã mang chiếc vòng về nhà để anh nhìn thấy.
Em là muốn chọc giận anh."
Nhắc đến Kiều Tang, Mộ Vi Lan khẽ rùng mình.
Cô nhớ đến những lời Hàn Linh nói với cô, cô ngây người nhìn Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh thực sự coi cô là thế thân của Kiều Tang sao?
Nhưng cô lại không dám hỏi.
Hơn hết là chẳng bao lâu nữa, cô sẽ rời khỏi Bắc Thành.
Vì vậy hãy để cô mơ mộng và tưởng tượng, tưởng tượng lúc này Hàn Tranh thật lòng yêu cô, chứ không phải bởi vì cô giống Kiều Tang.
“Em nhìn anh làm gì?"
Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu rồi lại hỏi: “Vậy, vậy chuyện của Hạ Tuyết Tinh là như thế nào?"
"Anh chỉ muốn dùng Hạ Tuyết Tinh để thử em.
Nếu anh thực sự lên giường với người phụ nữ khác, em có ghen không?"
Mộ Vi Lan hơi sững sờ: “Anh đã biết Hạ Tuyết Tinh là do em và Kỳ Ngạn Lễ sắp xếp?”
"Tiểu Lan, em có thể hận anh, nhưng đừng qua lại với Kỳ Ngạn Lễ nữa, được không?"
Mộ Vi Lan ngoan ngoãn gật đầu, cô ôm lấy cổ anh và dựa vào lòng anh rồi thì thầm nói: “Hàn Tranh, em nghĩ thông suốt rồi.
Nếu bố em ở trên trời có linh thiêng, chắc hẳn ông ấy cũng sẽ không hy vọng em trả thù.”
Trái tim của Phó Hàn Tranh đập mạnh.
Một quyết định nhất thời của anh khiến cô phải phiêu dạt ở nước ngoài ba năm qua: “Tiểu Lan, em kể cho anh nghe về việc du học của em đi."
"Thực ra cũng không có gì đáng để nói.
Lúc mới đến Paris, hoàn toàn là bởi vì em không thể tiếp tục ở lại Bắc Thành.
Hơn nữa, lúc đó việc học của em cũng chưa hoàn thành.
Em đến Paris là để hoàn thành việc học của mình.
Chi phí sinh hoạt ở Paris rất đắt đỏ, học phí cũng rất đắt.
Em lại học mỹ thuật, phải tiêu rất nhiều tiền.
Số tiền mà bố để lại cho em chẳng mấy chốc đã tiêu hết.
Sau đó em phải đi làm thêm, có một lần làm việc trong quán bar, suýt nữa bị một người nước ngoài sàm sỡ, may là có Diệp Tử Bác cứu em."
Nhắc đến Diệp Tử Bác, Mộ Vi Lan cẩn thận ngước mắt lên nhìn Phó Hàn Tranh, nhưng Phó Hàn Tranh lại hỏi: "Tại sao em phải đến quán bar làm việc?"
Mộ Vi Lan bặm môi rồi thành thật trả lời: “Bởi vì các môn học đã chiếm phần lớn thời gian, thời gian rảnh rỗi rất ít.
Buổi tối đến quán bar làm việc có thể kiếm được tiền nhanh."
Phó Hàn Tranh khẽ thở dài: “Tiểu Lan, anh xin lỗi, anh để em phải chịu khổ rồi."
Nếu Mộ Quang Khánh không phá sản, cũng sẽ không nhảy lầu.
Ngôi nhà ấm áp mà cô từng có cũng sẽ không vì anh mà tan vỡ sau một đêm.
Mộ Vi Lan vô cùng xúc động, người đàn ông này là một người hết sức kiêu ngạo, nhưng lúc này anh lại nói lời xin lỗi với cô, nghiêm túc và chân thật.
“Vậy em trừng phạt anh, sau này phải thương em, yêu em, chăm sóc em đến hết cuộc đời."
"Được."
Mộ Vi Lan khẽ mỉm cười, cô ngẩng mặt và hôn lên đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh.
Khi nhắm mắt lại, nước mắt cô lăn xuống, lạnh lẽo.
Hàn Tranh, em xin lỗi, em lại lừa anh.
Bọn họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song.
Nếu ba năm trước, Mộ Thị không phá sản, cô sẽ không đi mang thai hộ, bố cô cũng sẽ không nhảy lầu và cô cũng sẽ không thể gặp Phó Hàn Tranh.
Ba năm sau, khi cô biết được tất cả mọi thứ, cô luôn tính kế trả thù Phó Hàn Tranh, thậm chí còn muốn để anh chết, nhưng cô thực sự không có cách nào để tiếp tục trả thù nữa.
Và cô cũng không có cách nào và bất cứ lý do gì để tiếp tục ở bên cạnh anh nữa.
Lúc đầu cô đến bên cạnh anh là bởi vì căn biệt thự của nhà họ Mộ, sau đó là vì để trả thù cho bố của cô...
Nhưng bây giờ, cô cũng không còn lý do gì để ở bên cạnh anh nữa.
Hãy để tất cả mọi thứ quay trở lại ba năm trước.
Bọn họ vẫn là hai đường thẳng song song, chưa từng có một nút giao.
Phó Hàn Tranh nên tiếp tục sống cuộc sống đầy màu sắc của anh, tiếp tục sống trong thế giới của anh.
Thế giới của anh, không có Mộ Vi Lan.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Vi Lan thúc giục Phó Hàn Tranh đi làm.
Phó Hàn Tranh cử dì Lan và Tiểu Đường Đậu đến chăm sóc Mộ Vi Lan.
Khi Tiểu Đường Đậu đeo cặp sách chạy đến, Mộ Vi Lan ngạc nhiên: "Đường Đậu, hôm nay không phải là thứ tư sao? Tại sao con không đến trường?"
Cô bé chạy đến và vui vẻ nói: “Bố nói tâm trạng của Mộ Mộ không tốt nên xin nghỉ cho Đường Đậu, để Đường Đậu đến chơi với Mộ Mộ! Mộ Mộ bị ốm rồi sao? Con rất lo lắng cho Mộ Mộ!"
Mộ Vi Lan khẽ mỉm cười và xoa đầu cô bé: “Mộ Mộ không sao, con không cần lo lắng.
Nào, đến đây ngồi đi, con ăn cam không, Mộ Mộ bóc cho con nhé."
Tiểu Đường Đậu vươn tay cầm lấy quả cam trong tay Mộ Vi Lan, nhíu mày nói: “Mộ Mộ đặt đó đi, để Đường Đậu bóc cho Mộ Mộ ăn”
“Sao con ngoan quá vậy."
“Bố nói Đường Đậu phải hiếu thảo với Mộ Mộ."
Trái tim Mộ Vi Lan ấm áp và ngọt ngào, Tiểu Đường Đậu rất nhanh đã bóc xong quả cam.
Cô bé tách quả cam làm đôi, đưa chúng đến miệng Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan mỉm cười và mở miệng ăn miếng cam.
"Con cũng ăn đi, đừng chỉ đút cho mẹ ăn."
"Vâng!"
Tiểu Đường Đậu tách một múi cam và nhét vào trong miệng, cô bé nhăn nhó vì chua: “Cam chua quá!"
“Đường Đậu không ăn được chua à?"
Cô bé khổ sở nói: "Bố và Đường Đậu đều không ăn được chưa, mỗi lần ăn chua sẽ đều chảy nước mắt!"
Mộ Vi Lan âm thầm ghi nhớ lại, Phó Hàn Tranh không thích ăn chua.
Nhưng rồi cô lại nghĩ, cô sẽ phải rời khỏi nơi này nhanh thôi, cô nhớ những điều này cũng có ích gì chứ?
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của Tiểu Đường Đậu, Mộ Vi Lan hơi buồn một chút.
Cô ôm cô bé vào lòng, cô bé dựa vào tay cô và xem truyện tranh.
Mộ Vi Lan cúi xuống hôn lên đầu cô bé.
Một lúc sau, Hàn Linh ôm một bó hoa đến đứng trước cửa phòng bệnh.
Hàn Linh giơ tay gõ cửa, khi Mộ Vi Lan nhìn ra, cô khẽ nhíu mày.
“Cô Hàn?”
“Cô Mộ, nghe nói cô không được khỏe phải nhập viện nên tôi đến đây thăm cô."
Hàn Linh ôm bó hoa bước vào, Tiểu Đường Đậu biết Hàn Linh, cô bé chào hỏi cô ta: “Cô Hàn, sao cô biết Mộ Mộ nhà cháu bị bệnh?"
Hàn Linh giơ tay xoa đầu Tiểu Đường Đậu: “Đường Đậu, đã lâu không gặp cháu.
Dạo này lại cao hơn rồi."
"Đúng vậy, cô Hàn, sao cô biết tôi bị bệnh thế?”
Tối qua cô mới đến bệnh viện, sao Hàn Linh lại biết nhanh như thế?
Hàn Linh cũng không ngạc nhiên với câu hỏi của Mộ Vi Lan, cô ta điềm tĩnh nói: “Cô quên rồi à? Tôi là bác sĩ, tôi có rất nhiều bạn ở bệnh viện này.
Bọn họ đều biết Hàn Tranh là bạn tốt của tôi, chúng tôi vô tình nói đến thôi."
Hàn Linh nói rất cẩn thận, không có gì phải nghi ngờ.
"Cảm ơn cô đã đến thăm tôi.”
.