Con dao sắc nhọn từ từ đâm vào trong áo sơ mi đen của anh, cho đến khi “nhập” một tiếng, từng ngón tay của Mộ Vi Lan đều cứng đơ lại!
Cô biết rằng âm thanh nhỏ bé đó chính là tiếng mũi dao đâm vào trong da thịt!
Cô quên mất phải vùng vẫy, Phó Hàn Tranh vẫn cầm tay cô và đâm con dao ấy sâu vào trong ngực, đôi mắt anh vẫn điềm tĩnh chăm chú nhìn cô: “Tiểu Lan, nếu em muốn anh đền mạng, em hãy ra tay mạnh hơn.”
Sắc mặt Mộ Vi Lan tái nhợt, đôi mắt cô đỏ ửng, cô nhìn anh chằm chằm, những giọt lệ trong mắt cô rưng rưng, đến ngón tay của cô cũng run rẩy theo.
"Phó Hàn Tranh, tôi luôn tính kế hại anh, bao gồm cả việc lừa anh đến đảo Ly Giang...”
Nước mắt cô từ trong hốc mắt tuôn rơi lã chã, rơi xuống mu bàn tay của cô và Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh nhíu mày sâu hơn, anh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt lửa đốt: “Vì vậy, em thật sự từng muốn dồn anh vào chỗ chết?"
"Tôi...đúng."
Nhưng cũng chỉ có một lần đó thôi.
Lúc đó, cô tưởng mình vẫn chưa yêu anh.
Cho dù là cô thích, cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Cô tưởng rằng Phó Hàn Tranh chết trong vụ tai nạn đó, cô sẽ rất vui.
Nhưng đêm đó, khi cô biết anh thật sự lên tàu và mất liên lạc trên biển.
Cô ngồi ngoài bãi cát, ngoài hối hận và tự trách, cô rất đau lòng...
Khi anh yên lành đứng dưới trước ánh trăng và nhìn cô mỉm cười, lúc đó cô đã muốn từ bỏ việc trả thù cho bố cô.
Phó Hàn Tranh khẽ cúi đầu xuống, khẽ chạm vào trán cô, một tay anh nắm bàn tay đang cầm con dao của cô, một tay anh đỡ sau đầu cô, giọng nói của anh tỏ ra rất nuông chiều: “Tiểu Lan, nếu mũi dao này có thể khiến em giải tỏa hận thù của mình, em hãy đâm sâu một chút."
Cơ thể Mộ Vi Lan run rẩy khủng khiếp.
Khi Phó Hàn Tranh cầm tay cô và đẩy sâu vào ngực anh hơn, Mộ Vi Lan cố gắng hết sức để rút con dao đó ra: "Không!"
Con dao xuyên qua lòng bàn tay của Phó Hàn Tranh, rơi xuống đất và phát ra âm thanh leng keng.
Hai bàn tay lập tức rỉ đầy máu tươi.
Chiếc áo sơ mi đen của Phó Hàn Tranh thấm đẫm những vệt máu.
Máu tươi rỏ từng giọt xuống nền gạch trắng của phòng bệnh.
Mộ Vi Lan sợ hãi, bàn tay nhỏ dính đầy máu tươi ấn chặt vết thương trước ngực Phó Hàn Tranh: “Phó Hàn Tranh, anh sao rồi? Anh...ưm...”
Anh vòng tay ôm lấy eo của cô và giữ chặt trong lòng mình, anh cúi đầu và hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cô.
Những giọt nước mắt mặn chát của Mộ Vi Lan rơi xuống miệng hai người.
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng hôn lấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, nhưng giọng nói của anh lại vô cùng ngang ngược, anh dựa vào trán cô và thốt ra từng chữ: “Mộ Vi Lan, nếu tối nay em không nỡ ra tay, sau này em hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh không cho phép em rời xa anh."
Mộ Vi Lan ngước nhìn anh, nước mắt lăn dài và nghẹn ngào nói: “Nhưng em từng hại anh suýt nữa mất mạng, em đã luôn lừa dối anh, hãm hại anh, anh thực sự không hận em sao?"
"Hận, nhưng anh thậm chí còn tức giận hơn." Anh dừng lại và nhíu mày nói: “Anh giận em, em thà hợp tác với Kỳ Ngạn Lễ cũng không chịu nói sự thật với anh.
Anh càng giận bản thân mình, tại sao vẫn chưa để em hoàn toàn yêu anh.”
Mộ Vi Lan rất hoảng loạn, cô khóc thút thít: “Phó Hàn Tranh, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy..."
Rốt cuộc cô phải lựa chọn như thế nào đây?
Cô không thể đối mặt với Phó Hàn Tranh, cô không thể quên được cái chết của bố mình, nhưng cô cũng...thật lòng yêu anh.
Máu tươi thấm đẫm lòng bàn tay cô, đôi mắt cô run rẩy dữ dội, cô vội vàng nói: “Em đi gọi bác sĩ!"
Phó Hàn Tranh giữ cô lại: “Anh tự đến chỗ bác sĩ băng bó là được, em đừng đi, sẽ khiến người khác nghi ngờ."
Mộ Vi Lan nuốt nước bọt, đã đến lúc này rồi, tại sao anh vẫn còn suy nghĩ đến những điều này?
Nhưng mà bây giờ trên tay cô, trên áo cô đều là những vết máu, cộng với sự hoảng loạn của cô, giống như thể cô vừa mới giết người vậy.
E là sẽ thực sự thu hút cảnh sát đến.
"Nhưng vết thương của anh..."
"Không sao đâu, vết thương chắc không sâu lắm."
Phó Hàn Tranh đẩy cô lại giường và dặn dò: “Em ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng đi ra ngoài, đợi anh trở lại."
Mộ Vi Lan nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Phó Hàn Tranh, tầm mắt cô mờ nhòa đi.
Tại sao cái chết của bố cô lại liên quan đến Phó Thị và Phó Hàn Tranh?
Nếu tất cả những điều này chỉ là hiểu lầm thì tốt biết bao.
Phó Hàn Tranh đến văn phòng của Giang Thanh Việt.
Giang Thanh Việt giúp anh xử lý vết thương, nhìn vết thương dính đầy máu, anh ấy cau mày nói: "Mộ Vi Lan đâm à?"
"Không liên quan đến cô ấy, là tôi ép cô ấy."
"Hàn Tranh, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nuông chiều một người phụ nữ như vậy."
Đôi mắt của Phó Hàn Tranh sâu thẳm: “Nuông chiều?”
Giang Thanh Việt vừa giúp Phó Hàn Tranh xử lý vết thương, vừa trêu chọc anh: “Ngay cả khi người phụ nữ này dùng dao đâm anh thành như vậy, anh cũng không nỡ nói người người ta nửa lời...Không đúng, đây không phải nuông chiều, mà là yêu."
Giang Thanh Việt tỏ ra rất nghiêm túc với lời nói của mình.
“Cố gắng nhịn một chút, sẽ hơi đau đấy.”
Khi Giang Thanh Việt dùng cồn y tế khử trùng cho Phó Hàn Tranh, anh cau mày, nhắm mắt lại và nói: “Tôi chỉ đang cá cược, cược cô ấy quan tâm đến tôi."
“Tình yêu giống như là đánh bạc.
Ai không thể cầm được trước thì sẽ thua.
Anh chắc chắn rồi? Anh chỉ cần một mình cô ấy?"
Phó Hàn Tranh từ từ mở mắt ra, và ngước nhìn Giang Thanh Việt: “Nếu tôi
.