Mộ Vi Lan đứng yên ở đó, giọng nói có chút cứng ngắc: “Cô Hàn, tôi không hề có hứng thú đối với chuyện của Kiều Tang, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây."
Hàn Linh cũng bình tĩnh cười nhẹ: "Cô Mộ, lần sau nếu như có thời gian sẽ hẹn cô đi uống trà chiều.”
Mộ Vi Lan cong môi nói: “Tôi không rảnh như cô Hàn, sợ rằng không uống trà chiều với cô Hàn được."
Nói xong cô cầm túi xách đi ra khỏi quán cà phê.
Có lẽ do động tác của cô quá vội vàng, cho nên khi mở cửa đồ trong túi xách rơi ra ngoài.
Một bảng báo cáo mang thai.
Mộ Vi Lan cúi người xuống đang định nhặt thì Hàn Linh nhanh hơn cô một bước nhặt lên.
Hàn Linh là bác sĩ cho nên bản báo cáo mang thai cơ bản đơn giản như thế, cô ta không thể nào xem không hiểu.
“Cô mang thai?"
Mộ Vi Lan cướp lại bản báo cáo, lạnh lùng nói: “Cô Hàn, cô đi quá giới hạn rồi, đây là chuyện riêng tư của tôi."
Hàn Linh nhìn bóng dáng Mộ Vi Lan rời đi, bàn tay của cô ta nắm chặt lại.
Hàn Tranh lại có thể để Mộ Vi Lan mang thai.
Anh thật sự yêu Mộ Vi Lan sao?
Không, trên thế giới này chỉ có cô ta mới có tư cách ở bên cạnh Hàn Tranh.
Những người phụ nữ khác căn bản không hiểu anh, làm sao có thể xứng sinh con cho anh chứ?
Sau khi Mộ Vi Lan lên taxi, ở trong đầu hỗn loạn.
Lời của Hàn Linh giống như một như con quỷ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
"Cô Mộ, cô và Kiều Tang tướng mạo rất giống nhau.”
Hàn Tranh có lẽ là tìm hình bóng của Kiều Tang ở trên người cô.
Bộ dạng anh ấy yêu chiều cô Mộ, thể hiện mình thích cô Mộ, có lẽ là do trong lòng cảm thấy áy náy.
Anh ấy chỉ muốn thông qua cô Mộ, đem tất cả cảm giác tội lỗi của anh ấy với Kiều Tang đặt lên trên người cô Mộ.
Loại tình cảm này, một khi người bệnh cảm thấy mình không còn nợ chủ nợ gì nữa, thì người thay thế, sợ rằng cũng sẽ không còn hấp dẫn anh ấy nữa."
Phó Hàn Tranh...
Thật sự coi cô là vật thế thân thay cho Kiều Tang sao?
Cô nghĩ tới những đêm ở trên đảo Ly Giang, Phó Hàn Tranh nằm ở bên cạnh cô nhưng lại gọi tên Kiều Tang.
Cô nắm chặt bản báo cáo ở trong tay, nước mắt bất chợt chảy xuống rơi trên bản báo cáo mang thai.
Tài xế nhìn vào trong gương chiếu hậu hỏi cô: “Cô muốn đi đâu?"
Đi đâu?
Bây giờ cô tạm thời không muốn trở về Tiên Thủy Vịnh, lúc này đây Phó Hàn Tranh chắc là chưa tan làm.
“Tới đường Thâm Lam."
Trở về biệt thự nhà họ Mộ, Mộ Vi Lan cất bản báo cáo mang thai vào trong ngăn kéo.
Cô vô thức sờ bụng mình, khi ở bệnh viện biết sự tồn tại của đứa bé này, phản ứng đầu tiên của cô đó chính là không thể giữ lại.
Nhưng giây phút này, cô lại không nỡ.
Đứa bé này, rốt cuộc nên giữ lại hay không?
Rõ ràng cô muốn báo thù cho bố, cho nên mới tự đặt mình vào hoàn cảnh này.
Bây giờ còn mang thai con của Phó Hàn Tranh.
Nếu như bố ở dưới hoàng tuyền mà biết được, liệu có hận cô không?
Tòa nhà cao ốc Phó Thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tới giờ tan làm, Từ Khôn gõ cửa vào: “Boss, hôm nay chúng ta có tới Á Hoa đón cô Mộ không?"
Phó Hàn Tranh nhìn con chip ở trên bàn làm việc, anh trực tiếp cầm nó lên vứt vào trong thùng rác.
Từ Khôn hoảng sợ: “Boss, sao anh lại...”
"Con chip này không phải do Phó Thị phát minh ra."
Từ Khôn kinh ngạc: “Sẽ không phải là do các công ty khác sắp xếp gián điệp vào trong Phó Thị chứ? Bây giờ tôi lập tức đi điều tra camera ở sảnh lớn."
Nói xong Từ Khôn xoay người định đi điều tra thì Phó Hàn Tranh kêu lại, lạnh giọng nói: “Không cần đâu, con %3D chip bị mất cũng là giả."
Từ Khôn nhất thời không phản ứng kịp: "Boss.."
Chẳng nhẽ boss đã sớm biết sẽ có người tới lấy trộm cho nên cố tình đặt một con chip giả sao?
Từ Khôn đột nhiên hoảng loạn nói: "Boss, anh cố ý đặt con chip ở nơi dễ nhìn thấy chính là muốn đối phương tới lấy sao? Như vậy, sau khi đối phương thành công sẽ an phận hơn."
Dưới đáy mắt cuả người đàn ông không có chút độ ẩm nào: “Rất nhanh thì bọn họ sẽ biết con chip mà bọn họ lấy chỉ là đồ giả."
“Nhưng mà, toàn bộ Phó Thị đều được giám sát chặt chẽ.
Phòng làm việc của tổng giám đốc tuy rằng không lắp camera, nhưng mà ở trong hành lang đều có.
Ai có thể thoát khỏi camera rồi lấy trộm con chip chứ? Con ma này, tôi nhất định phải sai người đi điều tra."
"Không phải là ma." Phó Hàn Tranh phủ định.
Từ Khôn nhắn mày: “Ý của anh là..."
"Chuyện này tới đây thôi, không được hỏi nữa."
Phó Hàn Tranh nói xong câu đó thì đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Từ Khôn hoang mang đi theo sau.
Qua nửa ngày sau não bộ Từ Khôn đột nhiên lóe lên một suy đoán, vẻ mặt anh ta chấn động.
Người có thể tự do dễ dàng ra vào phòng làm việc của tổng giám đốc, dám lấy trộm con chip với cả Phó Hàn Tranh không muốn điều tra chỉ có hai người.
Một là Hướng Nam Tây, hai là...
Mộ Vi Lan.
Boss vừa nãy nói không phải ma, thì thì rõ ràng không phải Hướng Nam Tây.
Vậy người trộm con chip là...
Là...
Là cô Mộ?
Nhưng mà Phó Hàn Tranh đi phía trước, vẻ mặt trầm lặng gọi một cuộc điện thoại cho Mộ Vi Lan.
"Anh vừa tan làm, anh tới đón em nhé?"
Mộ Vi Lan ở bên kia, giọng nói khàn khàn: “Buổi chiều em không thoải mái cho nên xin nghỉ rồi.
Bây giờ không có ở Á Hoa, em đang ở biệt thự nhà họ Mộ."
Phó Hàn Tranh nhăn mày: “Không thoải mái sao? Chỗ nào không thoải mái?”
Mộ Vi Lan ở bên kia nghe thấy giọng nói trầm thấp quan tâm của anh, thì nước mắt từng giọt rơi xuống.
Nhưng mà cô không dám khóc, sống chết lấy tay bịt miệng, trầm mặc một dạo lâu.
Thẳng tới khi ở bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của người đàn ông: "Tiểu Lan?"
Cô khịt mũi, thả lỏng nói: “Buổi chiều em đi bệnh viện khám rồi, bác sĩ nói dạo gần đây em mệt quá dạ dày bị viêm.
Không sao đâu."
.