Con mắt đen của Phó Hàn Tranh nheo lại, "Em chắc chưa?"
Mộ Vi Lan dang hai tay ra, quấn lên cổ của anh, được Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng ôm lên.
Nhưng cái kiểu ôm này, không phải là ôm ngừa lên, mà là giống như bên bờ biển vừa nãy, kiểu ôm của chuột túi.
Cái tư thế này, còn ấm áp hơn cả ôm ngửa, càng thêm kích thích tình cảm nam nữ.
Mộ Vi Lan vùi mặt vào bà vai của anh, khuôn mặt nhỏ đỏ ứng.
Phó Hàn Tranh ôm cô vào trong khách sạn, lúc đi đến quảy lễ tân, người đàn ông đang ôm cô, lấy tay vỗ vào mông của cô, "Lấy thẻ phòng ra đây, để nâng cấp phòng."
Hai cô gái trẻ tuổi tác xấp xỉ với Mộ Vi Lan ở trước quấy lễ tân nhìn thấy cảnh tượng bọn họ ôm ấp thân mật, liên nhẹ nhàng củi đầu cười.Tướng mạo của Phó Hàn Tranh vô cùng trường thành anh tuấn, cô gái ở quấy lễ tân nhìn nheo cà mắt lại, trong đôi mắt bốc lên bong bóng màu hồng, "Xin hỏi anh là muốn nâng cấp thành phòng tiêu chuẩn view biển phải không?"
Phỏ Hàn Tranh diểm đạm liếc nhìn người ở trong lòng, nói: "Phòng giưong to, cảm on."
Hai cô gái ở quầy lễ tân, bong bóng màu hồng ở trong mắt ngay lập tức bị dập tắt.
Cho đến khi Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan đi xa,
Mộ Vi Lan vẫn nghe thấy tiếng thì thầm của hai cô gái ở quấy lễ tân đó.
"Ôi trời, người đàn ông trẻ trung đẹp trai như vậy mà đã có chủ rối sao? Thật là tiếc quả đi!"
*Phải đó, vừa nãy còn định xin số điện thoại của anh ấy nữa chứ!"
Sau khi Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan đi vào trong thang máy, Mộ Vi Lan tựa vào trong lòng anh, vui mừng líu riu một tiếng, "Vẫn may là dùng chứng minh thư và thông tin đăng kí của em, nếu không thi, bọn họ lúc này đã có số điện thoại của anh, bắt đầu kết bạn wechat, và nhắn tin cho anh rồi."
Phó Hàn Tranh củi mặt xuống nhin cô, ánh mắt trầm tư sâu lắng, nhưng lại vô cùng ấm áp.Sau khi lên phòng, không lâu sau đó, nhân viên khách san liền thu dọn hành lí ở phòng đơn của Mộ Vi Lan
Phó Hàn Tranh vì toàn thân ướt sũng, nên Mộ Vi Lan để anh đi tắm trước, anh cũng cảm thấy người khó chịu, nên liên vào phòng tắm tắm rửa.
Mộ Vi Lan nghĩ, anh chắc chắn vẫn chưa ăn cơm, bèn gọi điện thoại cho khách sạn, bảo bọn họ mang hai phần ăn đêm đến.
Sau khi Phó Hàn Tranh tắm xong, đồ ăn đêm cũng được mang đến.
Sau khi người đàn ông tắm xong, không hề thay quần áo, chỉ choàng một bộ khăn tắm màu trắng của khách sạn cung cấp, cải đại của bộ khăn tắm ở trên eo được thắt lỏng lẻo, lộ ra lồng ngực trắng nõn cường tráng tuyệt đẹp khiến cho người khác chày nước miếng, dưới bộ khăn tắm, là hai đôi chân thon dài thẳng đứng, lại còn kết hợp với khí chất thanh cao lạnh lủng của Phó Hàn Tranh, cả người toát lên vẻ cực kì mê hoặc.
Phụ nữ đều là mê cái đẹp, Mộ Vi Lan cũng không ngoại lệ, cô nuốt nước miếng, di chuyển ánh mắt khỏi người của anh, nóng mặt nhắc nhở, "Anh, anh chắc vẫn chưa ăn cơm tối đúng không, vừa nãy em đã gọiđồ ăn đêm, anh mau đến ăn một chút đi."
Phó Hàn Tranh vội vàng bước tới, quả là không màng đến ăn cơm, lúc này, cũng quả thực có chút đói, ngồi xuống bên cạnh Mộ Vi Lan, sau đó ăn đồ ăn đêm, tưởng ăn của người đàn ông cực kì đẹp, vừa tao nhã lại không có một chút điệu đà nào, quả thực vô cùng sang trọng.
Mộ Vi Lan uống xong canh, sau đó ánh mắt đặt lên trên khuôn mặt của anh, thực ra cô không đói, chi là gọi hai phần, muốn cùng anh ăn mà thôi.
Ánh mắt này, không biết đã duy trì bao lâu, Phó Hàn Tranh cuối cùng cũng cảm giác được ánh mắt nóng bỏng đó, giờ con mắt đen lên, chăm chú nhìn cô, “Em còn nhìn anh như vậy, thì anh có thể không cần ăn đêm nữa rối."
Mộ Vi Lan đơ ra, không phản ứng kịp, "Hà?"
Người đàn ông đặt bát đũa xuống, con mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, "Anh không để bụng ăn em chống no đâu."
Cô vội vàng vùi mặt vào trong bắt, lắm bẩm nói: "Nhưng em không thể chống no."
Sau đó, lại theo phản xạ nói: "Và lại, anh không ăn cơm, thì có sức sao?"
Vừa dứt lời, Mộ Vi Lan liên cảm giác được ánh mắtsát khí bừng bừng đó ở trên đỉnh đầu
Cô thực sự là...
dang tự tim đường chết!
Cô vừa ăn xong và gượng cười hai tiếng, thì bị Phó Hàn Tranh đẩy lên cái giường to mếm mại ở phía sau, người đàn ông đè lên người cô, củi đấu ra sức hôn cô.
Không có một chút chấn chừ.
Thực ra, vào lúc ở bãi biển, lúc cô trêu trọc anh, anh đã muốn làm như vậy rồi.
"Có biết lúc ở bãi biển anh đang nghĩ cái gì không?"
Mộ Vì Lan đất trời xoay chuyển, đầu óc quay cuống, vừa nhận lấy những cái hôn của anh, vừa không tập trung hỏi: “Nghĩ cái gi?"
Đôi môi mỏng của người đàn ông áp sát vào bên tai cô, mờ miệng nói rõ từng câu từng chữ: “Anh đang nghĩ, nên dùng tư thế nào để muốn em."
Lưu manh!
Vậy mà trải tim cô lại cảm thấy ngọt ngào như thế, ngọt ngào đến nỗi giống như có gì đó sắp tràn ra.
Cho dù Phó Hàn Tranh trước kia có hứng thú với cô chi dừng lại ở “tỉnh thủ", thì cô cũng cảm thấy vô cúng ngọt ngào, cô phát hiện, bên trong người đànông này, rõ ràng là lưới trời lồng lộng, cô vùng vẫy trốn tránh lâu như thế, nhưng lại vẫn không thể trốn được, chi bằng cứ thể mà hưong thụ.
Cái đai của bộ khăn tầm mà Phó Hàn Tranh mặc bị tuột ra, Mộ Vị Lan đỏ mặt chìa tay ôm chặt lấy anh, vào lúc bàn tay nhỏ vừa sờ vào lưng của người đàn ông, Phó Hàn Tranh liền xuýt xoa một tiếng, Mộ Vi Lan dừng lai, "Phó Hân Tranh, anh sao thế?"
Cô nhìn vào lưng của anh, phía sau lưng là một vết thương bị thứ gì đó đâm vào, đỏ tươi cả một mång, nhìn mà thấy đau lòng.
Mộ Vị Lan căng thẳng hỏi: “Đây sao mà bị thương the?"
"Cửa số kính của khoang tàu đâm vào."
Mộ Vi Lan mặc quần áo vào, vội vàng xuống giường, “Trên đào hình như có phòng y tế, chúng ta cùng đến phòng ý tế di."
Vết thương rất sâu, nếu như không kịp thời xử li, e là sẽ bị nhiễm trùng
Phó Hàn Tranh nằm chặt vào cổ tay của cô, rồi lại ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt, "Anh không sao."
Mộ Vi Lan sốt ruột nói: “Sao lại không sao chử, nếu như bị nhiễm trùng thì phải làm sao?"Phó Hàn Tranh cố chấp, nhìn chăm chủ vào cô, củi đầu hôn lên cổ của cô, than thở nói: “Nếu như thực sự có sao, thì cũng coi như là trả nợ."
Sau khi anh nói một câu nói mà cô không hiểu, liễn ôm chặt lấy cô.
Lưng của Mô Vi Lan áp sát vào trong lồng ngực của anh, cô không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của anh, "Phó Hàn Tranh, có phải anh có chuyện gì giấu em không?"
"Um, hôm nay suýt chút nữa thì chết."
Một câu nói nhẹ như lông hong của anh, Mộ Vị Lan vốn dĩ kim được nước mắt, nhưng rồi đột nhiên lại rơi xuống, giọt nước mắt ấm áp, rơi lên cánh tay của anh.
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng xoay người cô lại, Mộ Vi Lan vùi đầu vào trong lồng ngực anh, khóc thút thít nói: “Em xin lỗi..."
Nếu như cố không rời khỏi Bắc thành để đến đảo Li Giang này, thi anh sẽ không đuổi đến đây, hôm nay nếu như Phó Hàn Tranh thực sự xày ra chuyện, thì cô sẽ chẳng có mặt mũi nào để quay về đối diện với tiểu Đường Đậu và người nhà họ Phó nữa.
Nghĩ như vậy, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh sâu lắng, "Anh vẫn chưa nói cho em biết, tại sao phảiđuổi đến đây?"
Anh giúp Hướng Nam Tây đuối cô ra khỏi Phó thị, thì tại sao còn muốn đuổi đến dãy?
"Nếu như anh không đuối đến, thì có phải em sẽ định cùng tên Khưu Trạch Giai kia sinh sống ở trên hòn đảo này không?"
Nghe thấy lời nói trêu chọc của anh, Mộ Vi Lan lấy trán đập nhẹ vào cằm của anh, "Dù gì thì em cũng đã từ chức ở Phó thị rối, hơn nữa cũng đã chia tay với anh rối, em đúng là có ý định sống cà đời trên hòn đào này."
Chia tay? Anh bị chia tay từ lúc nào thế?
"Nếu đã chia tay, mà em vẫn nói với người khác, anh là bạn trai của em sao?"
Mộ Vi Lan cứng họng, nhưng nỗi ẩm ức trong lòng, lại phóng đại đến vô hạn, "Nếu em đã là bạn gái của anh, vậy tại sao anh đến cả giải thích cũng không nghe, mà lại thẳng thắn nhận định sự thật em ăn cắp ý tường? Em không hề ăn cắp ý tường bản vẽ của Hướng Nam Tâ...
tôi thực sự không hề ăn cắp."
Cô đang khóc.
Phỏ Hàn Tranh củi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôimắt của cô, hạ giọng an ủi nói: "Anh biết, tiểu Lan.
Anh chi là không muốn, cô chiến thắng cuộc thi, rồi qua đêm vdi Kỳ Ngan Lễ, chi vây mà thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...