Quả như lời Nhất Minh nói, anh thật sự biết phương hướng.
Đi một chút họ nhìn thấy phía trước hiện lên ánh lửa hồng, Trần Sở Sở vui mừng lay lay cánh tay của Nhất Minh cười tươi nói.
- Tìm được rồi, chúng ta tìm được rồi.
Nhất Minh ngỡ ngàng với hành động đáng yêu của cô, mắt nhìn vào bàn tay mềm mại đang giữ chặt cánh tay anh.
Hành động vô tình này của Sở Sở, khiến trái tim Nhất Minh vô thức đập loạn.
Thời gian dường như dừng lại, ở thời điểm tay cô chạm vào tay anh.
Nhất Minh ngây người nhìn cô, bây giờ trong lòng anh thật mong sao họ vẫn chưa tìm ra phương hướng.
Trần Sở Sở buông tay anh ra, chạy nhanh về phía trước.
Đi được vài bước cô quay đầu lại, nhìn thấy Nhất Minh vẫn đứng ngây người nhìn cô, cô lên tiếng kêu anh.
- Sao anh còn không đi mau, họ đang chờ chúng ta kìa.
Nhất Minh thở dài, anh nâng tay sờ vào vị trí trái tim của mình, miệng lẫm bẫm.
- Sao lại đập nhanh đến như vậy?
Hai người vừa quay trở lại nơi họ dựng lều, Trần Sở Sở nhìn thấy một đám quân nhân đang tụ tập lại hò hát bài "Anh Hùng Vì Quốc".
Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình từ từ bước tới, cô cười tươi nhìn Storm lúc này đang đứng một bên nhìn họ hát.
Đột nhiên sắc mặt của Trần Sở Sở chợt trầm xuống, khi cô nhìn thấy Dương Minh Huy đứng một bên âm thầm quang sát Storm.
Ánh mắt của Dương Minh Huy khi nhìn Storm rất lạ, lạ đến nỗi khiến lòng cô bất an.
Cô nghi ngờ không biết hắn là người tốt hay xấu, muốn tiếp cận họ vì mục đích gì?
Lúc này hoàn cảnh xung quanh không khác gì với những buổi cắm trại bình thường, trên bầu trời lấp lánh những vì sao sáng, tiếng sống biển dập dìu trong gió tạo ra âm thanh rì rầm thật êm tai.
Kỳ thật mặc dù lúc này sống yên gió lặng, thế nhưng lòng Storm lại dâng lên cảm giác bất an.
Storm nhìn họ trong lòng thầm nghĩ, họ chính là anh em vào sinh ra tử với anh.
Thế nhưng nếu trong đám người họ, có người tâm thuật bất chính, thì anh nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Storm nhìn từng người một, thầm đánh giá họ.
Ánh mắt của cô dừng lại trên người Dương Minh Huy, lúc này Dương Minh Huy đang nhìn cô.
Chạm phải ánh mắt của Storm, hắn không hề tỏ ra bối rối, ngược lại còn bình tĩnh một cách lạ thường.
Dường như Dương Minh Huy muốn nói cho Storm biết, hắn có hứng thú với cô.
Ánh nhìn chằm chằm của hắn khiến Storm không thoải mái chút nào.
Cô khó chịu chuyển tầm mắt sang nơi khác, muốn tìm Lôi Lạc Thần.
Nhìn một vòng cô không thấy anh đâu, Storm quyết định đi tìm anh.
Cô lặng lẽ đi xuống bờ cát trắng phía bãi biển, ánh mắt thâm thuý nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đã in sâu vào lòng cô.
Thói quen quả thật rất đáng sợ, dạo gần đây anh và cô ở bên nhau như hình với bóng, nên chỉ vắng anh một chút cô đã nhớ anh.
Không tìm thấy Lôi Lạc Thần đâu, cô bị cảnh đẹp trước mặt thu hút.
Mặt nước lúc này phẳng lặng một cách đáng sợ, phản chiếu lại những vì sao trên bầu trời, khiến trên mặt biển lúc này nhìn giống y như bầu trời bao la.
Cảnh tượng yêu kiều trước mắt rất đẹp, thế nhưng đó chỉ là thứ giữ không được chạm không tới.
Chỉ cần cô đưa tay sờ vào, sẽ lay chuyển mặt nước khiến mọi thứ trước mặt lập tức biến mất.
Kỳ thật dù cô đang đứng trước phong cảnh tuyệt mỹ này, thế nhưng lòng cô lại nghĩ về chuyện khác.
Từ khi cô ở bên cạnh Lôi Lạc Thần, trong lòng cứ cảm giác điềm không may sẽ đến với anh, nhưng cô nghĩ mãi cũng không biết điềm bất an này xuất phát từ đâu.
Đột nhiên một chiếc áo choàng phủ lên bờ vai mảnh mai của cô, cô xoay đầu lại.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thần, cô thở phào nhẹ nhỡm mỉm cười nhìn anh.
Lôi Lạc Thần choàng tay qua vai, kéo cô vào lòng.
- Em đang nghĩ gì?
Lôi Lạc Thần biết chắc An Nhi trong lòng có tâm sự, với sự cảnh giác của cô sao lại không biết có người đến gần mình.
Storm nép vào lòng anh, vừa rồi cô không cảm thấy lạnh, nhưng không biết vì sao bây giờ cơn gió biển lại lạnh đến thấu xương.
- Lạc Thần, hứa với em phải hết sức cẩn thận.
Đừng để mình bị chút tổn thương gì!
Lôi Lạc Thần cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt của Storm lúc này nghiêm túc chưa từng có.
Anh hôn nhẹ lên tóc cô, rồi chuyển tầm mắt nhìn ra biển cả.
- Anh biết.
Không chỉ riêng Storm, Lôi Lạc Thần cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập quanh họ.
Anh đã cho người điều tra, nhưng chưa có kết quả.
Storm nhắm mắt lại khi môi anh chạm vào cô, tuy nụ hôn của anh không hề chứa đựng tia dục vọng nhưng lại khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Trong lúc hai người đang âu yếm bên nhau, từ trong bụi cây cách đó không xa, có cặp mắt sắc bén âm thầm quan sát nhất cử nhật động của họ.
Ánh mắt kia thật đáng sợ, giữa màn đêm đen tối giống y như ngọn lửa của quỷ dữ chứa đựng thù hận thâm sâu.
Cô ta nghiến răng ken két, siết chặt nắm đấm xoay người bỏ đi.
Cô gái không thể nào ngờ được hành động của mình luôn bị người nào đó giám sát, người này biết rõ âm mưu của cô gái.
Cô gái vừa đi ra khỏi bụi cây, chợt bị người nào đó giữ chặt cánh tay kéo sang một bên trong bụi lùm.
Thẩm Thanh giật mình kinh ngạc khi nhận ra người kéo cô chính là Dương Minh Huy.
Dương Minh Huy nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, như bị người khác bắt quả tang đang làm chuyện xấu, Dương Minh Huy nhếch môi cười nhàng nhã nói.
- Tôi chính là người cô cần gặp.
Thẩm Thanh giật mình khi nghe Dương Minh Huy nói vậy, ánh mắt dò xét nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Hiện tại cô còn chưa chứng thực được Dương Minh Huy là địch hay bạn, nên không thể nào để hắn nắm cán.
Cô cau mày tức giận nói.
- Buông tay tôi ra!
Vừa nói Thẩm Thanh vừa dùng sức rút ta ra khỏi tay Dương Minh Huy nói tiếp.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Dương Minh Huy buông tay Thẩm Thanh ra, trên mặt hiện lên một nụ cười thâm hiểm.
- Không phải mẹ cô đã nói cho cô biết, sẽ có người chủ động liên lạc với cô sao?
Nghe Dương Minh Huy nói, sự e dè trong lòng cô từ từ buông xuống.
Thẩm Thanh là một người đa nghi, cô không vì vậy mà phơi bày kế hoạch của mình, cô phải chắc chắn rằng hắn chính là người mẹ cô đã nói.
Nhìn thấy Thẩm Thanh vẫn chưa tin mình, Dương Minh Huy nói tiếp.
- Thẩm Thanh, con gái của Thẩm Gia Quyên.
Gia nhập vào quân đội chỉ vì mục đích.
Mục đích đó chính là.........
Chử là cuối cùng anh dùng âm điệu thấp kéo dài ra, như đang thắc thức sự nhẫn nại của Thẩm Thanh.
Ngừng lại một chút Dương Minh Huy nói tiếp.
- Người nhà họ Mạnh.
Thẩm Thanh bất ngờ với những gì Dương Minh Huy nói, cô hoảng hốt hỏi.
- Sao anh biết?
Cô đã theo bên cạnh Lôi Lạc Thần sáu năm, lúc đầu chỉ vì muốn tiep cận với người nhà họ Mạnh nên cô mới gia nhập vào quân đội.
Cô không thể trực tiếp đối phó với Mạnh gia vì Mạnh Hùng không phải là một người đơn giản, hắn rất đa nghi và sự cảnh giác của Mạnh Hùng cao hơn ai hết.
Thế nhưng cô không thể nào ngờ được thời gian đã khiến cô yêu Lôi Lạc Thần, và Lôi Lạc Thần lại dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ Mạnh An Nhi.
Mọi chuyện diễn biến ngoài dự liệu của cô, vào giờ phút này trả thù đã không còn là điều quan trọng nhất, cái cô lo lắng chính là cảm nhận của Lôi Lạc Thần, khi anh biết cô vì mục đích nên mới tiếp cận với anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...