“Anh đã gặp cha của em, ông ấy đã đồng ý gả em cho anh.”
Sau khi hôn một nụ hôn triền miên nóng bỏng, Tiễn Kỳ nằm trong ngực Thích Thiên nghe anh nói những năm qua đã liều mạng đánh nhau như thế nào, nhưng không ngờ anh lại thốt ra một câu như vậy.
“Gặp lúc nào sao em lại không biết? Mà tại sao là chuyện của em nhưng không có nói với em trước?”
Tiễn Kỳ nhớ gần đây Tiễn lão đại vẫn ở Bạch Thành, chẳng lẽ anh đã trở về nhưng không có gặp cô?
“Hai năm trước, ông ấy đến Thượng Hải để buôn bán làm ăn, chúng tôi có gặp nhau một lần, khi nghe anh nói, ông ấy có vẻ rất thích gả em cho anh, không chỉ vậy mà còn muốn nhanh nhanh nhận anh làm con rể đấy.”
Nhìn vẻ tức giận của tiểu mèo hoang nằm trong ngực, tâm tình của anh rất tốt, anh phát hiện thì ra trêu chọc cô là một chuyện thú vị như vậy.
Tiễn Đại Đầu quả thật đồng ý với hôn sự của anh và Tiễn Kỳ, nhưng trước đó ông đã đánh anh một trận. Đó là vào hai năm trước, Tiễn Đại Đầu đến Thượng Hải làm ăn đã hẹn anh nói chuyện về Tiễn Kỳ, không ngờ ông ấy mới gặp anh đã lên trước đánh anh tới tấp không cho anh nói, mà anh thì vì ông ấy là cha của Tiễn Kỳ nên nhịn để mặc ông ấy đánh đến khi đánh không nổi nữa mới dừng lại. Tuy nhiên bây giờ Tiễn Đại Đầu đã lớn tuổi nhưng nói thế nào thì ông cũng đã từng là người đứng đầu một bang, vì vậy nên khi anh đứng yên chịu đựng bị đánh, sau này phải nằm trên giường hai tháng mới dậy nổi.
“Anh mới là người không ai muốn, ông ấy đã đồng ý thì gả ông ấy cho anh đi, lão nương đây không đồng ý.”
Mặc dù trong lòng Tiễn Kỳ đã nguyện ý, nhưng bị nói như thế thì trong lòng tức giận, giống như là cô cầu xin anh cưới cô vậy.
“Mặc kệ em có đồng ý hay không thì em vẫn là người của anh.”
“Đàn ông trong thiên hạ rất nhiều, đã cùng anh ngủ qua thì thế nào, cùng lắm thì lão nương ra ngoài bao nuôi mấy tiểu nam nhân làm áp trại trượng phu.”
“Em dám.”
“Sao lại không dám, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
“Này, tên khốn kiếp mau buông tôi ra…”
“Anh sờ chỗ nào đấy…”
“Ni mã, sao anh lại xé nát quần áo của tôi…”
“Câm miệng, không cần nói nữa.”
“Tại sao không cho tôi nói, tôi không nguyện ý, anh mẹ nó dám xé quần áo của tôi vậy tôi cũng xé hết quần áo của anh…”
“Khốn kiếp, lần này tôi muốn ở bên trên…”
“Anh… ưmh… a… ừ…”
Vốn Thích Thiên nghĩ chỉ trêu chọc cô một chút, không ngờ cô dám nói ra ngoài tìm đàn ông, xem ra nếu không giáo huấn dạy dỗ một trận thì cô không biết anh là ai. Anh lập tức đè cô dưới thân cho cô biết có một số chuyện không thể tùy tiện nói lung tung, và thật đáng thương là một lần nữa Tiễn Kỳ lại bị đè xuống dưới.
Triển Thất và Văn Nhân Mạc cùng nhau lập kế hoạch cho sau này, sau đó cô lại bị người đàn ông này ăn đậu hũ của cô mấy lần nữa rồi mới đồng ý đưa cô đến Chu Tước môn. Nếu cô tiếp tục ở lại đây mà không trở về thì bên kia sẽ nghi ngờ. Khi cô đến đại sảnh chỉ thấy một mình Long Mai ngồi đợi lâu đã muốn ngủ gật, vừa hỏi ra mới biết Tiễn Kỳ đã bị người khác gọi đi, không cần nói cũng biết nhất định là Thích Thiên đã trở về. Vì vậy cô và Văn Nhân Mạc đến phòng của Thích Thiên tìm Tiễn Kỳ để cùng nhau rời đi, thật không nghĩ đến vừa đến cửa liền nghe được âm thanh làm cho người khác mặt đỏ tim đập. Vừa nghe loại âm thanh quen thuộc đó Văn Nhân Mạc thật hận đến nghiến răng nghiến lợi, mới vừa rồi nếu không phải người phụ nữ đáng chết kia đẩy cửa làm gián đoạn chuyện tốt thì giờ đây anh và Triển Thất cũng đang ân ái thân thiết rồi.
“Thật muốn đá cửa đi vào, người phụ nữ đáng chết!”
Sau khi nghe được âm thanh này, Triển Thất đương nhiên biết người bên trong đang làm cái gì? Ngày ngày cô đều nghe cô ấy lớn tiếng mắng Thích Thiên, nhưng vừa gặp mặt thì đã XXOO, không những vậy còn phá hư chuyện tốt của cô, làm hại cô ở trước mặt nhiều người mất thể diện.
“Đi thôi, em và Long Mai đi trước.”
“Được.”
Đối với chuyện hai người bọn họ gặp và âu yếm với người trong lòng, Long Mai không khỏi cảm thấy có chút mất mát, cho nên không còn hơi sức phản ứng hay tỏ thái độ gì. Bây giờ cô cũng đã biết đại soái chính là Văn Nhân Mạc, thế thì người bên trong ở cùng Tiễn Kỳ nhất định là Thích Thiên rồi, vì vậy cô không cần ở lại đây gây chuyện náo luận gì.
Vẻ mất mát của Long Mai đều bị Triển Thất thu vào trong mắt, cho nên cô mới nói cùng cô ấy đi, một là vì Tiễn Kỳ và Thích Thiên ở chung một chỗ, khẳng định hai người bọn họ sẽ mặc kệ cô ấy mà không để ý, hai là mấy ngày sắp tới cô cũng muốn tìm biện pháp để gặp Nam Cung Ngọc và Diêm Xuyên.
Văn Nhân Mạc lưu luyến bịn rịn tiễn Triển Thất rời đi, sau đó trở lại thư phòng viết một phong thư để cho người theo phía sau dẫn theo người đi ra ngoài.
Triển Thất và Long Mai ngồi xe phủ đại soái đi đến Chu Tước môn, Chu Tước môn ở bên trong thành Thượng Hải, sự phồn hoa ở nơi đó thì không một thành trì nào ở quan ngoại có thể so sánh được. Mặc dù Long Mai là từ nước ngoài trở về nhưng cô chưa bao giờ đến Thượng Hải, cho nên đối với tất cả những gì ở trước mắt cô đều rất tò mò, những uất ức trong lòng rất nhanh liền bị những thứ mới mẻ trước mắt hấp dẫn xua tan đi.
“Thất Thất, trước khi đến đây tôi nghe rất nhiều người nói, ở nơi này có thanh lâu trăm năm rất nổi tiếng, phụ nữ ở đó tất cả đều là báu vật nhân gian, ngày nào đó chúng ta cùng đi xem một chút đi.”
“Được, hai ngày sau chúng ta cùng đi, nếu cô thích sau này chúng ta cũng ở nơi này mở một cửa hàng như vậy.”
Cô nhíu mày suy nghĩ, ở thời kỳ này, nếu hắc đạo muốn kiếm tiền phần lớn cũng nhờ vào việc mở những phòng nhảy đầm. Bây giờ cũng chưa có phát triển lắm, tuy nói ở đây hộp đêm có vẻ nhìn bề ngoài làm ăn rất tốt, nhưng nếu cô mở một hộp đêm giống ở hiện đại, nhất định sẽ làm cho quầy rượu phát triển thịnh vượng, như vậy khi cô đặt chân đến bến Thượng Hải phát triển thế lực sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tầng lớp thượng lưu đều thích đến hộp đêm, nên nếu sau đó bồi dưỡng một nhóm vũ nữ để ra ngoài tiếp rượu để bí mật thu thập tin tức thì cũng dễ dàng và đơn giản vô cùng, điều này đối với cô và Văn Nhân Mạc đều tốt.
“Cô lừa tôi phải không, tôi chỉ muốn đi xem một chút thôi.”
Đối với lời chất vấn của Long Mai, Triển Thất chỉ cười nhẹ không nói gì, chuyện này trước hết còn cần lập ra kế hoạch lâu dài, cụ thể còn phải đợi gặp được Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc rồi mới tính tiếp.
“Đại tiểu thư, đã đến rồi, Môn chủ mở thiết yến ở bên trong chào mừng cô trở về.”
Trên đường đi, Triển Thất và Long Mai cùng nhau tán gẫu nên cảm giác đoạn đường đến Chu Tước môn rất ngắn, thật ra thì nói Môn chủ Chu Tước môn bây giờ không bằng nói anh ta là lịch đại môn chủ của Chu Tước môn có vẻ thích hợp hơn. Tổng bộ của Chu Tước môn được xây dựng ở chỗ khác, nhưng từ lâu rồi tất cả mệnh lệnh đều là được truyền đạt từ đây, đặc biệt là Lâm Phong cũng ở đây, nên càng ngày càng có vẻ để nơi này trở thành tổng bộ.
Triển Thất cho người điều tra chuyện tình của Lâm Phong mấy năm nay, kể từ khi anh ta an vị ngồi lên ghế môn chủ thì sau này mỗi ngày đều ăn chơi đàng điếm, hàng đêm sênh ca bất tận, mà Chu Tước môn hiện nay chẳng khác nào thùng rỗng kêu to. Việc này khác hoàn toàn với trí nhớ của thân thể này về Chu Tước môn ba năm trước, khi đó Chu Tước môn trang trọng mà uy nghiêm, mặc dù bây giờ nhìn bề ngoài xa hoa vô cùng nhưng có vẻ tục khí và tầm thường.
“Thất Thất, rốt cuộc muội cũng trở về, mấy năm nay đại ca vẫn một mực tìm kiếm muội khắp nơi, mới vừa rồi Trương đường chủ nói với đại ca mấy năm nay muội sống rất vất vả, là do đại ca đã để cho muội chịu khổ rồi, đại ca thật sự hổ thẹn với sự phó thác của phụ thân…”
Lâm Phong vừa nhìn thấy Triển Thất thì trực tiếp nói ra một đống lớn lời buồn nôn, nhưng nhìn anh ta diễn trò cũng quá giả dối đi, trên mặt một chút bi thương cũng không có. Lâm Phong vẫn như vậy, nhưng có thể mấy năm nay túng dục quá độ, cho nên sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ giống bị bệnh rất nặng.
“Đại ca, đại ca.”
Triển Thất diễn lại bộ dạng trong trí nhớ, trốn sau lưng Long Mai nhỏ giọng gọi, tránh né vẻ muốn đụng chạm vào cô của Lâm Phong. Trong trí nhớ thì Triển Thất rất sợ Lâm Phong, cho nên Lâm Phong thấy biểu hiện của cô cũng thấy rất bình thường không nghi ngờ gì.
Nhìn vóc người tuyệt mỹ, vẻ mặt đơn thuần của Triển thất, ánh mắt Lâm Phong mị mị quan sát thật kĩ, giống như muốn nhìn thấu con người cô. Nhìn thấy ánh mắt càn rỡ của anh ta dừng trên ngực mình, Triển Thất thật muốn móc mắt anh ta ra, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc động khí đối với anh ta, vì vậy cô chỉ có thể né tránh ở sau lưng Long Mai.
Hiện tại cô mặc quần áo Văn Nhân Mạc tự tay chọn, cũng đã giấu đi rất nhiều vóc người tuyệt mỹ của cô, cho nên lúc này cô cảm thấy thật may mắn đã nghe lời của Văn Nhân Mạc mà thay bộ quần áo đã mặc lúc trước.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này là ai vậy? Hình như tôi chưa từng gặp cô ở Thượng Hải.”
“Cô ấy là Long Mai, cô ấy đã đưa muội về, cô ấy từ quan ngoại đến, chính cô ấy đã cứu muội.”
Lâm Phong đã sớm chú ý đến Long Mai, mặc dù Long Mai không giống với dáng vẻ mạnh mẽ của Tiễn Kỳ và sự hấp dẫn, quyến rũ của Triển Thất mà cô lại có một vẻ đẹp đặc biệt, dáng vẻ nhu nhược của cô khiến cho tất cả những đàn ông nhìn thấy cô đều không nhịn được muốn che chở bảo hộ cô ở trong ngực thật tốt. Vẻ đẹp của cô rất thánh khiết, làm cho người ta không dám khinh nhờn, nhưng sau khi Lâm Phong thấy cô thì không nghĩ như vậy, anh ta chỉ nghĩ đến lúc vui vẻ ở trên giường thì cô có còn giữ vẻ thanh cao kia nữa không. Vừa nghĩ tới hình ảnh cô khi bị anh ta đè xuống giường dưới thân anh phóng đãng kêu lên khẩn cầu anh thì anh đã có phản ứng, cho nên anh nghĩ phải nhanh chóng đi tìm phụ nữ phát tiết một chút.
“Thật vô cùng cảm tạ cô đã cứu tiểu Thất, nếu không nhờ có cô thì tôi đã không thể gặp lại muội muội nữa rồi, cho nên cô nhất định phải ở lại đây để cho tôi có cơ hội hảo hảo báo đáp cô.”
“Người đâu mau giúp tiểu thư thay quần áo, cũng thu thập một chút rồi chúng ta nhập tiệc.”
“Tiểu Thất, trước hết muội đi thay bộ quần áo khác đi, hôm nay để hoan nghênh muội trở lại đại ca đã cố ý tổ chức một buổi tụ hội, đến lúc đó sẽ có rất nhiều danh viện thục nữ đến, muội và bọn họ tiếp xúc nhiều một chút, nếu đã trở lại thì phải nhanh chóng thích ứng cuộc sống quý tộc, là muội muội của Lâm Phong, bọn họ đều muốn nịnh bợ.”
Lâm Phong nhìn thấy bộ đồ cô mặc trên người cảm giác rất mất mặt, cho nên mới phải thúc giục cô đi thay quần áo. Anh ta không ngờ cô trước kia giống như cá khô quắt như thân đậu nành vậy mà bây giờ cơ thể lại đầy đặn hấp dẫn như vậy, dáng vẻ này so với mấy phụ nữ anh ta chơi trước kia thì quyến rũ hơn nhiều, sớm biết cô như thế lúc trước anh ta độc chiếm cô ở bên cạnh, nhưng mà bây giờ như thế này cũng tốt, nếu cả cô và Long Mai cùng đều bị anh ta áp dưới thân thật thì thỏa mãn cỡ nào.
Đối với việc mở ra buổi tụ hội này Triển Thất khinh thường hừ mũi, cái gì là giới thiệu người của xã hội thượng lưu cho cô biết chứ, nói trắng ra thì chính là để anh ta tìm phụ nữ thì đúng hơn. Trước đây, anh ta cũng thích lấy lý do để mở tiệc tụ hội, sau đó mượn cơ hội lừa rất nhiều phụ nữ lên giường cùng anh ta.
Nếu đã quyết định xem tuồng vui thì đương nhiên Triển Thất phải làm theo lời anh ta nói, cho nên cô và Long Mai theo người làm đưa đến phòng đã sắp xếp trước cho cô, rồi lấy bộ quần áo khác đã chuẩn bị mặc vào.
Lúc này cô mặc một bộ quần áo làm cả người có cảm giác khác, nếu bộ quần áo trước làm cho cô giống nụ hoa vừa chớm nở thì bộ quần áo bây giờ chính là hoa hồng nở rộ càng khiến vẻ đẹp của cô càng thêm diễm lệ.
Hiện tại buổi tiệc đã bắt đầu, khi cô đột nhiên đi vào lập tức đưa tới một trận xôn xao mãnh liệt, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, tất cả ánh mắt đều nhìn vào cô, phụ nữ thì trong mắt đều là vẻ ghen tỵ, ghen tỵ sao lại có người hoàn mỹ như vậy. Còn trong mắt tất cả đàn ông ở đây, nếu không phải kinh ngạc thì chính là trắng trợn nhìn chằm chằm cô. Lâm Phong thấy bộ dáng này của Triển Thất thì trong mắt lộ ra vẻ dâm quang, ý muốn khao khát đoạt lấy cô càng thêm mãnh liệt hơn.
“Thưa các chư vị, đây chính là muội muội Triển Thất của tôi bị thất lạc ba năm trước, trước đây có thể mọi người đã từng gặp cô ấy, nhưng đã lâu không gặp cô ấy sẽ không tránh khỏi sơ suất nhận không ra, hiện tại hi vọng các vị có thể chiếu cô…”
“Lâm môn chủ, đại soái tôi nghe tin mở tiệc nên đến tham gia náo nhiệt.”
Lâm Phong đang nói chuyện rất khoa trương thì đột nhiên có người cắt ngang lời nói của anh ta, vốn anh ta muốn mắng mấy câu, nhưng người đến lại là thủ hạ và người mới mở lời là Trầm đại soái của bến Thượng Hải, cho nên anh ta chỉ có thể cười gượng đến đón người.
“Không biết đại soái đến đây có gì phân phó không?”
“Hôm nau, đại soái của chúng tôi mới vừa gặp Triển tiểu thư đã yêu, cho nên muốn cưới cô ấy vào cửa, bây giờ đến cửa cầu hôn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...