Tiễn Kỳ nhìn kỹ Triển Thất từ trên xuống dưới, bộ dáng cô không giống như bị cường nha, này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bất quá mặc kệ sao lại thế này thế kia? Cô bây giờ là đang phá chuyện tốt của Văn Nhân Mạc, anh thật sự muốn giết người, hai người đã ba năm không gặp, rất không dễ dàng gặp được nhau đến bước cuối cùng lại bị ngắt lại, nếu cô không phải là bằng hữu của Triển Thất anh đã sớm lôi ra ngoài giết rồi.
“Cút.”
Văn Nhân Mạc một khi phát hỏa ai dám ở lại lập tức chạy ra ngoài, bởi vì vừa mới đến, bị Tiễn Kỳ và Long Mai chế phục ngươi kia nhanh chóng bỏ chạy thuận tiện mang theo hai cô chạy biến.
Bọn họ bỏ đi rồi Triển Thất mới ngẩng cao đầu nhìn lồng ngực Văn Nhân Mạc, trong đầy chỉ có một ý nghĩ, may mắn không có cởi quần áo, nếu trễ một phút nữa thôi thì cô không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.
“Lão đại, anh thế nào lại trở thành Đại Soái.”
Tuy Triển Thất biết trong người Văn Nhân Mạc giờ vẫn tràn đầy dục hỏa, nhưng bây giờ không phải lúc giúp anh dập lửa, hừ cũng xứng đáng, ai kêu giả vờ thần thần bí bí làm chi, hai người kia không thấy cô sao không phát cuồng được cơ chứ.
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một chút.”
Văn Nhân Mạc biết bây giờ không thể làm lại được, cho nên chỉ có thể ôm chặt cô, sau đó trước bộ ngực của cô hung hăng cắn một ngụm mới không cam lòng từ trên người cô đứng lên sau đó sửa sang lại quần áo cả hai, ôm chặt Triển Thất trong ngực.
“Vỗn dĩ anh định xây dựng một thế lực hắc đạo mới, nhưng sau khi anh với Thích Thiên đến bến Thượng Hải thì phát hiện tứ đại hắc đạo đã không còn phong quang như ngày xưa, hiện tại quân phản động khắp nơi lôi kéo người nhà. Mà những thứ này hắc đạo bọn hắn cũng phải tìm một núi dựa vững chắc để giúp bọn họ ổn định lại, như thế anh liền nghĩ, DieenDaanLeeQuuyDoon
nếu mấy người hắc đạo muốn lập nghiệp Tứ Đại Gia tộc sẽ hợp lực chống lại, nhưng quân đội lại không giống như vậy, anh chỉ cần nuốt tươi một cái thì tất cả đều là của anh, không ai can thiệp được, hơn nữa còn rất cường đại sau này những thế lực hắc đạo tự động đi tới để dựa dẫm.”
Triển Thất không nghi ngờ việc anh thành công, chỉ là sau lưng khẳng định phải trả giá gấp trăm nghìn lần, nếu không phải do cái hiệp ước đánh cuộc kia của cô, anh nhất định có thể trở về đoạt lại Thanh Long bang, như vậy so với bây giờ tuyệt đối dễ dàng hơn rất nhiều.
“Thân phận hiện tại của anh là họ Trầm, theo họ của mẫu thân, chỉ là tại sao em lại đột nhiên mặc nữ trang rồi xuất hiện tại nơi này.”
Thời điểm Văn Nhân Mạc làm bang chủ trong Tứ Đại bang phái có rất nhiều người thấy mặt anh, cho nên anh dịch dung thay đổi thân phận bắt đầu làm lại, cũng vì vậy mà lúc nãy Tiễn Kỳ không nhận ra anh.
“Bây giờ bến Thượng Hải đang rất rối loạn, cho nên đây là một cơ hội tuyệt vời, trước tiên anh sẽ lấy thân phận cũ trở lại Chu Tước môn, xem thử còn bao nhiêu người còn đứng ở phe phụ thân anh, hơn nữa anh còn muốn danh chính ngôn thuận đoạt lại Chu Tước môn nên anh còn cần cái thân phận này.”
“Lát nữa đi đổi bộ quần áo khác, cái này không thích hợp với em.”
Văn Nhân Mạc nhìn chằm chằm nữ trang trên người Triển Thất, bộ quần áo này ôm trọn lấy toàn bộ đường cong trên người cô, nghĩ tới những ánh mắt của mấy tên đàn ông ban ngày nhìn vào người cô anh liền nổi nóng, vẫn là nam trang đẹp nhất.
Triển Thất đương nhiên biết anh nói như vậy có ý gì, cô chẳng những không túc giận mà còn rất cao hứng, dáng vẻ anh ghen trông thật đáng yêu. Hơn nữa cô cũng chỉ muốn bày ra vẻ đẹp cho một mình anh xem mà thôi.
Hai người đem toàn bộ mọi chuyện trong ba năm qua kể cho đối phương sau đó Văn Nhân Mạc mới sai người ra ngoài tìm mấy bộ nữ trang cho cô, nhưng lại muốn mấy bộ cực kì xấu, Triển Thất nhìn mấy bộ quần áo chỉ có mấy bà cô mới mặc mà khóe miệng một trận co quắp.
“Tới, bộ này rất đẹp, để anh mặc cho em.”
“Không được, hay là bộ này đi, để anh thay cho em.”
“Hay thử bộ này đi.”
….
“Sao không mang mấy bộ rách rưới lên, cho em mặc luôn đi.”
Văn Nhân Mạc mang mấy thứ mà chỉ hạ nhân mới mặc toàn bộ đưa cho cô thay, mà mấy trang phục khó nhìn này mặc trên người cô đột nhiên lại trở nên sa hoa đến lạ kì. Không phải chỉ trang phục mới có thể nổi bật người mặc, mà người mặc cũng có thể tỏa sáng trang phục trên người, nếu không tại sao đồng dạng vẫn là một kiểu quần áo mà mặc trên mỗi người lại có hiệu quả khác nhau đến như vậy.
Cuối cùng nhìn lại vẫn không che dấu được bộ ngực hấp dẫn trước mắt Văn Nhân Mạc chỉ có thể thở dài cho cô mặc nam trang. Nói cũng kỳ quái, Triển Thất phát dục trễ, còn tưởng rằng đời này chỉ có thể là bánh bao nhỏ, lại không ngờ được sau khi Văn Nhân Mạc đi rồi lại bành trướng to ra, làm cho mỗi lần cô mặc nam trang đều phải buộc ngực thật chặc, đó cũng là nguyên nhân cô không muốn lại mặc nam trang nữa.
Hai người bên này xoắn xuýt vấn đề trang phục, mà Tiễn Kỳ bên kia cũng không hề yên ổn.
Cô với Long Mai bị mang đến nơi này mà Triển Thất lại bị đưa đi, hai cô ngồi ở đây đã uống hết mấy ấm nước trà mà vẫn không thấy Triển Thất trở lại, cho nên có chút nóng nảy, Người bên trong được Văn Nhân Mạc giao phó nên đối với các cô rất khách khí, nhưng lại không nói cho các cô biết Triển Thất ở đâu, sau này hai người sốt ruột quá mới bắt hai người uy hiếp mang tới nơi Triển Thất ở. Khng nghĩ tới lại phá vỡ chuyện tốt của hai người kia, đành phải trở lại căn phòng cũ ban nãy ngồi chờ.
“Long Mai, cô có biết Triển Thất bị gì không, tôi thấy hồi nãy cô ấy trông không giống như bị ép buộc.”
“Đúng nhỉ, chẳng lẽ là tên nam nhân ở bến Thượng Hải kia, Văn lão đại làm sao bây giờ.”
“Aiz, chúng ta cứ chờ cô ấy trở lại hỏi một chút.”
“Các người ai là Tiễn Kỳ.”
Thời điểm hai người đang suy đoán lung tung về Triển Thất thì có một binh lính đi tới, gọi một tiếng với các cô.
“Là tôi, có chuyện gì.”
Đốc Quân của chúng tôi cho mời, phiền cô đi theo tôi.
"Đốc quân cái rắm ấy, kêu tôi đi tôi liền đi sao."
"Đốc quân muốn cùng cô nói về chuyện của Triển tiểu thư."
Tiễn Kỳ vừa nghe tới chuyện của Triển Thất liền vội vã đi theo, chẵng lẻ tên Đốc quân này muốn thay vị Đại Soái kia cầu hôn sau ?
"Ngồi đi."
Tiễn Kỹ đi tới căn phòng của Đốc quân thì đánh giá một lượt, gian phòng không phải rất lớn, nhưng lại làm cho người ta cảm giác cực kì thoải mái, Đốc quân này xem ra cũng gần ba mươi tuổi, trên mặt có vết đao chém trông cực kì đáng sợ, nhưng Tiễn Kỳ lại cảm giác được có chút quen thuộc.
"Tìm tôi có chuyện gì."
"Tiền tiểu thư tới Thượng Hải để làm gì."
"Liên quan gì tới anh, không phải kêu tôi tới nói chuyện của Triển Thất sao ? Có chuyện mau nói."
"Không biết Tiền tiểu thư có hay không muốn gả cho tôi?"
Đốc quân không trả lời câu hỏi của cô, lại trực tiếp đưa ra câu hỏi theo ý của mình, chọc giận Tiễn Kỳ, chẳng lẽ mấy người ở phủ Đại Soái đều điếc hết sao ?
"Con mẹ nó dám ở đây cùng lão nương nói nhảm tôi đây không rảnh phụng bồi."
Đối phương nghe Tiễn Kỳ trả lời như vậy thì mày nhíu lại một phen, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Ngày mai tôi sẽ đến nhà của phụ thân cô, hôn kỳ ở phủ Đại Soái ngày thành thân cô trở về chuẩn bị trước."
Đốc quân kia vừa nói xong Tiễn Kỳ liền trực tiếp ngốc người, cái tình huống gì đây, gả cho anh ta? Ni mã, anh cho mình là ai.
"Lão nương đã lập gia đình, anh chết tâm đi là vừa."
"Lập gia đình? Có được sự đồng ý của tôi sao?"
Tiễn Kỳ nói xong liền muốn đi ra ngoài, nhưng vừa đi được một bước lại bị vị Đốc quân vẫn ngồi trên ghế kia kéo lại, mạnh mẽ giam cầm cô trong lồng ngực anh hỏi.
Trừ bỏ Thích Thiên ra đây là lần đầu tiên có nam nhân dựa vào cô gần như vậy, hương vị trên người anh ta cũng rất dễ chịu, nhưng cũng rất quen thuộc, giống như đã từng ngửi qua trong mơ.
"Mau bỏ tay của anh ra, coi chừng tôi đánh anh."
"Thế nào đã ba năm rồi mà vẫn nóng nảy như vậy."
Đối phương cũng không buông tha ngược lại ôm lấy cô, còn thuận tiện xoa nắn một lượt trên người cô.
"Không tệ, mông vẫn rất chắc chắn."
"Đi con mẹ anh, ưm…"
Tiễn Kỳ sao có thể dễ dàng để cho anh ta làm càng, dùng lực đưa tay lên vả mặt anh ta, lại bị anh đồng thời bắt được. Tay bị nắm chặt liền nâng chân muốn đá lên bộ hạ của anh ta, đối phương như biết được ý đồ của cô liền gắt gao kẹp chặt hai chân cô, sau đó cắn trên cái miệng nhỏ của cô một nụ hôn.
Vốn là muốn dạy dỗ cô một chút ai ngờ vừa chạm vào môi cô liền không dừng lại được…
"Anh? Anh là Thích Thiên."
Sau khi hai người tách ra Tiễn Kỳ trợn mắt nhìn gương mặt xa lạ trước mắt nói, thời điểm đối phương hôn lên môi cô trong đầu liền nghĩ tới một người, chỉ có người đó mới cho cô cảm giác bị như điện giật như vậy.
"Có nhớ anh hay không?"
"Thật là anh, hỗn đản, anh còn dám xuất hiện trước mặt lão nương, mau thả tôi ra."
Tiễn Kỳ một lần lại một lần giãy giụa khỏi người Thích Thiên, trong miệng còn mắng to. Đối với phản ứng của cô Thích Thiên cũng có chút lơ ngơ, sao mà đã ba năm rồi vẫn không hết giận.
Anh hôm nay từ bên ngoài trở về mới biết được Văn Nhân Mạc mang về ba cô gái, điều này làm anh rất tò mò, sau khi nghe ngóng tin tức mới biết được thì ra là ba người các cô, thời điểm nghe thấy tên cô tâm anh liền nhảy lên, lập tức phái người kêu cô qua phòng. Anh biết ba năm qua cô không có quan hệ với người đàn ông nào, vừa rồi chỉ là do nhìn thấy cô quá kích động không biết nói cái gì mới đi hỏi mấy vấn đề ngu ngốc đó, mãi đến khi ôm cô vào lòng mới cảm giác được chân thật.
"Cũng đã ba năm trôi qua rồi vẫn còn tức giận sao."
"Anh cũng biết ba năm rồi sao, tại sao chưa viết cho tôi một lá thư nào, anh viết nhiều thư như vậy sao một lá cũng không viết cho tôi, anh có biết mỗi lần người gửi thư tới tôi đều chạy tới xem, nhưng kết quả luôn thất vọng đi về. Nếu trước đây anh muốn trêu chọc tôi nên mới trêu chọc tiếp, nếu là không thích tôi sao lúc nãy lại làm như vậy với tôi, rốt cuộc anh coi tôi là cái gì…"
Tiền Kỳ càng nói càng ủy khuất nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, trong lòng tràn ra ba năm ủy khuất trong lòng.
Ba năm nay Thích Thiên gửi cho Triển Thất rất nhiều thư từ, đôi khi là quan hệ với huynh trưởng, hay kể cho cô nghe một vài tin tức của Văn Nhân Mạc, nhưng chưa từng đề cập đến Tiễn kỳ cô.
"Không phải mỗi tháng anh đều gửi thư cho em sao, gửi cùng với mấy cái quà tặng kia, mà em một lá thư hồi âm cũng không có."
"Anh viết thư khi nào, tôi chỉ nhận được quà tặng thôi."
"Thì ở bên trong mấy cái quà tặng đó, không lẽ em ném rồi?"
Nghe Thích Thiên nói vậy Tiễn Kỳ mới ngừng khóc nhớ lại mấy quà tặng trước kia, mỗi quà tặng đều được đựng trong hộp quà tinh mỹ, sau đó đều được cô cẩn thận cất đi…
Không lẽ do cô sơ sót? Trách không được mỗi lần cô nhận quà tặng Triển Thất đều nhìn cô với ánh mắt cực kì ái muội, còn hỏi cô có muốn gửi thư gì hay không.
"Ba năm nay một lá thư hồi âm của em anh cũng không nhận được cho nên em phải bồi thường vài thứ cho anh?"
Thích Thiên nhìn một cái cũng biết cô thật sự không thấy, anh còn cố ý một mình gửi thư cho cô, làm sao cũng không ngờ cô căn bản là không phát hiện.
Biết rõ Thích Thiên không có quên mình, mà là cô hiểu lầm trong nhất thời Tiễn Kỳ liền lộ ra vẻ mặt hối lỗi cô cẩn thận suy nhìn thâm tình ba năm qua của anh bắt đầu hôn anh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...