“Bang chủ, người Chu Tước môn phái đưa tin đến cho Triển tiểu thư đã tới, muốn gặp mặt chủ nhà một lần.”
“Dẫn người vào đi.”
Lần này Triển Thất quyết định đến bến Thượng Hải nên đã viết một bức thư gởi cho bang chủ Chu Tước môn là Lâm Phong, trong thư viết cô tình cờ gặp một người, đúng dịp người này cùng trùng trùng họ với cô gọi là Triển Thất nên liền nhận làm Kiền muội muội. Không ngờ vị Kiền muội muội này còn có một thân phận là muội muội của môn chủ Chu Tước môn Văn Nhân Mạc, lưu lạc bên ngoài nhiều năm, bây giờ muốn trở về xem một chút, cho nên muốn cùng xác nhận với Chu Tước môn một chút, có hay không có người này, nếu đúng là có thì bọn họ sẽ giúp đưa trở về.
Khi Lâm Phong nhận được lá thư này thì giật mình, anh cho là Triển Thất đã sớm chết rồi, mặc dù lúc ấy không có tìm được thi thể, nhưng đã nhiều năm như vậy không có một chút tin tức gì thì đương nhiên đã không còn ở nhân gian nữa. Cho nên anh ta yên tâm thoải mái ngồi lên chiếc ghế bang chủ, hiện tại vừa nghe đến Triển Thất vẫn còn sống trong lòng cảm thấy tràn đầy uy hiếp, hiện tại anh đã nắm giữ toàn bộ Chu Tước môn, nhưng dù sao thì Triển Thất mới là bang chủ danh chính ngôn thuận. Vì thế anh nhất định không để cô tồn tại trên đời được, hoặc coi như không có giết cô thì cũng vĩnh viễn giam cầm cô ở bên mình.
Vì không để người khác hoài nghi, Triển Thất cố ý để cho Long Mai giả vờ thành kẻ điên chạy loạn ra ngoài, sau đó cô và Tiễn Kỳ làm bộ như nhặt về một người phụ nữ, giả danh đó chính là “Triển Thất”.
Cô muốn dùng thân phận thật sự để trở về, nếu hiện tại cô không lấy thân phận là chủ nhà đến bến Thượng Hải thì nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, mà chuyện này rất bất lợi cho kế hoạch của cô và Văn Nhân Mạc. Vì vậy phải nghĩ cách toàn vẹn cả đôi bề.
“Cho bọn họ vào đi.” Bây giờ Tiễn Kỳ là lão đại của Diễm bang, cho nên những người đó do Tiễn Kỳ tiếp kiến cũng không làm cho bất kì ai hoài nghi cái gì.
“Tiễn bang chủ, lão phu mở cửa thấy núi, nghe qua quý bang chủ nhặt được muội muội của môn chủ chúng tôi, bây giờ lão phu thay mặt bang chủ đến xem đúng là cô ấy không rồi đưa cô ấy trở về.”
“Đúng vậy nhưng hôm nay thật không đúng dịp, bang chủ của chúng tôi đã đến Tùng Thành, không thể tự mình tiếp đãi các vị, mong các vị thứ lỗi.”
“Tiễn bang chủ quá khách khí rồi, bang chủ của lão phu cũng có rất nhiều chuyện, cho nên có thể hay không để lão phu trông thấy người, nếu quả thật đúng là đại tiểu thư của chúng tôi, có thể hay không để lão phu đưa đại tiểu thư trở về. Phải biết qua nhiều năm như vậy nhưng người trong bang vẫn một mực tìm kiếm đại tiểu thư, đặc biệt là môn chủ của chúng tôi, mỗi lần khi bái tế lão gia đều khóc nức nở.”
Tiễn Kỳ đã sớm biết chuyện của Triển Thất, cho nên nội tâm hết sức xem thường bọn lão bất tử diễn trò, Ni mã, lúc ấy không phải các ngươi âm mưu hợp tác chiếm đoạt vị trí của cô ấy, thế nhưng bây giờ còn làm ra vẻ quan tâm, con mẹ nó, thật muốn đạp cho mỗi người các người một cước. Dù trong lòng rất tức giận nhưng ngoài mặt cũng không có trực tiếp bày tỏ thái độ mà cho người gọi Triển Thất đến.
Từ lúc Tiễn Kỳ hạ lệnh cho người đi gọi Triển Thất đã qua một khắc đồng hồ, mấy trưởng lão ở đây còn chưa bao giờ để lãng phí nhiều thời gian như vậy để chờ một người nào. Đang lúc không nhịn được muốn mở miệng nói với Tiễn Kỳ lần nữa thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
“Triển Thất muội muội phải không? Vào đi! Cô tới xem một chút đây có phải là người nhà của cô không, ca ca của cô phái người tới đón cô đấy.”
Tiễn Kỳ cố nén nụ cười nghiêm chỉnh nói chuyện, phải biết để chiếm tiện nghi của Triển Thất, cô và Long Mai đã phải tranh cãi thật lâu.
Cửa mở ra, Triển Thất và Long Mai cùng nhau đi vào, trước khi tiến vào, Long Mai làm giả vờ bộ dạng mắc cỡ ngại ngùng của Triển Thất nhát gan trước kia.
Cả hai cô gái cùng nhau xuất hiện đã làm cho mọi người ngồi trong sảnh không khỏi lặng người, mỹ nhân bọn họ thấy nhiều rồi, nhưng một mỹ nhân giống báu vật nhân gian thế này vẫn là lần đầu tiên gặp. Hiện tại Triển Thất mặc một thân váy dài màu thiên thanh, mặc dù ở niên đại này rất nhiều người thích mặc áo đầm nhưng Triển Thất chỉ thích mặc quần áo mỹ nữ cổ đại. Tóc trên đầu dùng một cây ngọc trâm cố định, làn tóc đen như mực rũ tự nhiên xuống lưng. Trên mặt trang điểm một lớp phấn mỏng, bây giờ cúi đầu nhìn đường chủ ngồi chính giữa có vẻ như xấu hổ rồi yếu ớt gọi một tiếng: “Trương bá bá.”
Dựa vào trí nhớ trước kia, Triển Thất bắt chước lại lời nói, lại thêm lần đầu tiên cô mặc nữ trang, cảm giác có chút kỳ quái nên bộ dáng của cô lúc này rất chân thật.
Lão đầu râu ria hơi có vẻ hoa râm chính là Trương đường chủ của Chu Tước môn, trước kia ông ta đã mấy lần gặp qua Triển Thất cho nên Lâm Phong mới để cho ông ta đến đây. Ông ta cũng được coi như là người chính trực, cho nên lần đầu tiên mới thấy dáng vẻ Triển Thất có kinh diễm một phen nhưng sau đó liền khôi phục lại bình thường, dò xét cẩn thận trên dưới mấy lần, mặc dù bây giờ khí chất của cô có chút thay đổi nhưng dung mạo cũng không có thay đổi quá lớn.
“Thật sự là đại tiểu thư, đại tiểu thư, những năm này cô đi nơi nào, chúng tôi tìm khắp trong cả ngoài nước cũng không có tin tức của cô.”
Trong ấn tượng của Triển Thất, Trương đường chủ là một lão nhân, cho nên khi trả lời cũng rất khách khí, lý do thì Triển Thất đã chuẩn bị tốt lắm.
“Năm ấy, khi đại ca và một đám người áo đen sống mái với nhau, tôi bị đánh trúng ngất đi, đến khi tỉnh lại thì phát hiện được một gánh hát cấp cứu cứu sống, lúc ấy tôi bị mất trí nhớ, không biết bản thân mình là ai, cũng không biết nhà ở đâu nên vẫn cùng gánh hát đi lưu lạc tứ xứ. May mà lúc đó có sư phụ rất chăm sóc cho tôi, cho nên tôi mới có thể sống đến ngày hôm nay. Tháng trước, trong một lần đang biểu diễn, đột nhiên sư phụ phát bệnh rồi mất, sau khi sư phụ mất, gánh hát liền do đại sư huynh tiếp quản. Thế nhưng không ngờ anh ta bắt ép tôi làm thiếp, tôi không chịu thì anh ta bảo người giam tôi lại, phải phí rất nhiều thời gian tôi mới trốn thoát được. Tôi vừa mới chạy trốn thì đã bị sư huynh phát hiện, anh ta phái nhiều người bắt tôi lại, may mắn lúc đó gặp đại đương gia, đại đương gia chẳng những đã cứu tôi mà còn giúp tôi báo thù, chữa hết bệnh cho tôi mới làm cho tôi nhớ lại tất cả. Tính toán thời gian tôi rời đi chắc cũng hơn bốn năm rồi, tôi rất nhớ tất cả mọi người trong bang, nên nhờ đại đương gia báo tin cho đại ca.”
Đã chuẩn bị kĩ lưỡng nên đoạn đối thoại này Triển Thất nói rất lưu loát và mạch lạc, những người ngồi xung quanh lần đầu tiên gặp cô đã bị cô đả động rồi, cho nên đối với lời cô nói một chút cũng không có hoài nghi.
“Đã để đại tiểu thư chịu khổ rồi, hôm nay theo lão phu trở về đi, Tiễn bang chủ, gởi lời cảm ơn của tôi đến đại đương gia các cô, để đại tiểu thư thu thập một chút hành lý rồi hôm nay lão phu mang người rời đi.”
“Tiễn bang chủ.”
“A, được, được, vừa đúng lúc bổn bang chủ và Long bang chủ muốn đến đến bến Thượng Hải du ngoạn, cho nên mọi người cứ ở đây đợi một ngày, ngày mai chúng ta cùng nhau lên đường. Hơn nữa hiện tại Triển Thất rất sợ người lạ không thể rời khỏi Long Mai được, để cho hai người chúng tôi đi cùng có vẻ thích hợp hơn.”
Khi Tiễn Kỳ vừa thấy Triển Thất vào phòng thì kinh hỉ không nói ra lời, cô biết Triển Thất mặc nam trang bộ dạng rất tuấn tú, như vậy thì mặc nữ trang nhất định cũng sẽ rất đẹp, chỉ là cô nghĩ bộ dạng của cô ấy thật đẹp nhưng thiên về vẻ đẹp mạnh mẽ hiên ngang, không ngờ bây giờ thấy mảnh mai, thanh thuần như thế, mà trong cái vẻ thanh thuần kia còn có nét đẹp hấp dẫn của phụ nữ trưởng thành khiến cho người khác thấy không khỏi muốn chiếm giữ ở bên mình. Mới vừa rồi lúc Triển Thất đi vào nháy mắt đã làm cho một đám lão già trừ Trương đường chủ thì tất cả đều đứng ngây người kinh ngạc.
Trương đường chủ liếc nhìn Long Mai đang núp trong ngực Triển Thất thì chỉ có thể đồng ý, khi còn ở Chu Tước môn, vốn Triển Thất cũng rất nhát gan, những năm này ở bên ngoài có thể đã chịu nhiều đau khổ, cảm giác lá gan càng lúc càng nhỏ hơn cũng không có gì lạ.
“Mỹ nhân, mau đến đây cho gia sờ một cái đi.”
Sau khi đám người Chu Tước môn rời đi, Tiễn Kỳ thấy Triển Thất như vậy thì lập tức nhào đến ôm cô giờ trò, cái bộ dáng này thật giống là nhìn một cái chỉ muốn ăn một ngụm, tiếc là chỉ có thể sờ mà không ăn được.
“Pằng.”
Triển Thất tát một cái tránh thoát móng vuốt của cô, trước kia thế nào mà không phát hiện ra cô ấy lại là một sắc nữ chứ.
“Ngày mai trên đường đi có thể sẽ có người gây bất lợi cho chúng ta, cho nên trên đường đi hai người các cô phải cảnh giác, lúc này tôi còn chưa muốn thân phận bại lộ.”
“Yên tâm, bảo vệ mỹ nhân là chức trách của tôi, mà tôi là một gia tốt, nhất định sẽ kéo cô lên giường hung hăng đè dưới thân mà giày xéo.”
“Cô đừng nằm mơ, coi như cô có là đàn ông cũng không có cơ hội, tôi nghe thấy lão đại đã sớm có ý định với cô ấy rồi, nếu cô dám giành nhất định anh ấy sẽ lột da cô, vì vậy nên cô phải cảm thấy bản thân may mắn là phụ nữ nếu không đã cho anh ấy cơ hội xuống tay diệt trừ cô.”
“Nói đến lão đại mới nhớ, nếu lão đại thấy cô mặc trang phục phụ nữ như thế này không biết sẽ có cảm tưởng gì, đã nhiều năm không thấy cô mặc nữ trang, nếu đột nhiên thấy cô mặc nữ trang xuất hiện không biết anh ấy có sợ đến choáng váng không nữa.”
“Không có gì kinh ngạc thì tôi thấy với tính tình lão đại như vậy nhất định sẽ giấu cô ấy đi để không cho ai thấy.”
….
Nhắc tới Văn Nhân Mạc, trong mắt Triển Thất lộ ra ý cười, từ khi xuyên đến thế giới này, cô luôn mặc nam trang nên anh cũng chưa thấy qua bộ dạng mặc nữ trang của cô là thế nào. Hôm nay, sau khi Long Mai trang điểm xong, khi nhìn thấy bản thân mình trong gương chính cô cũng lấy làm kinh hãi, thật là một báu vật trên nhân gian nha.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng thì đã có hai chiếc xe cũ kỹ rời đi, trong đó có một chiếc xe chính món quà đầu tiên Văn Nhân Mạc tặng cho Triển Thất. Ba năm nay, mặc dù đường quan ngoại dễ đi, nhưng vì để có xăng dùng thật đúng là không dễ dàng, cho nên anh và cô không thường xuyên sử dụng, chỉ mỗi khi nhớ thì anh lái ra ngoài đi dạo một lát. Khi cô muốn lấy ra sử dụng nhưng trong một thời gian ngắn, cả cô cùng Long Mai và Tiễn Kỳ cũng không làm cách nào lái được, may mắn Long Mai từ nước ngoài trở về nên trước kia đã tiếp xúc với xe hơi, còn Tiễn Kỳ thì học rất nhanh, cho nên sau đó cả hai người đều biết lái xe, trên đường đi cả hai có thể thay phiên nhau lái.
Từ quan ngoại đến bến Thượng Hải cần chừng mấy ngày, trên đường đi, bọn họ có gặp qua mấy lần bị tập kích, nhưng tất cả đều bị Tiễn Kỳ và Long Mai giải quyết hết. Hiện tại, Long Mai đã luyện được một thân thương pháp điêu luyện tinh xảo , người bình thường căn bản là không thể sánh với cô được.
Hai chiếc xe coi như thuận lợi đến bến Thượng Hải, nhưng vừa vào Thượng Hải không bao lâu thì gặp kẹt xe, đoạn đường từ quan ngoại đến đây không có người nào, nhưng bây giờ lại gặp kẹt xe, chân mày Tiễn Kỳ nhíu lại, cô còn chưa lái xe cho đã nghiền, gặp kẹt xe thì tâm trạng rất khó chịu.
“Này, có thể phía trước xảy ra chuyện gì rồi.”
“Xin Tiễn bang chủ đợi một lát, phía trước có kẹt xe, có thể là đại soái bộ đội đi ngang qua, chúng ta cũng phải nhường đường cho phải đạo.”
“Ni mã, đại soái nào lại lớn lối như vậy, cẩn thận lão nương giết chết.”
Tiễn Kỳ quen lỗ mãng rồi, hơn nữa khi ở quan ngoại cũng có phần phách lối, hiện tại lại bị bắt nhường đường cho người khác khiến cô bực bội mà bực bội nói hơi khó nghe.
“Đi thôi, chúng ta xuống xe xem thử một chút, coi như nghỉ ngơi thư giãn.”
Đây là lần đầu tiên sau 30 năm Triển Thất đến bến Thượng hải, tất cả cô đều tò mò, chỉ là bây giờ chưa vào đến trung tâm Thượng Hải nên còn chưa thấy được sự phồn hoa vốn có của Thượng Hải.
“Mau nhìn mau nhìn đi, đây chính là xe của đại soái.”
“Đúng vậy, ở trong xe có phải là đại soái hay không, thật anh tuấn nha, ở bến Thượng Hải này tôi chưa từng thấy qua người nào anh tuấn như vậy đấy.”
“Anh xem một chút, phía sau còn có mấy anh lính, tất cả đều rất anh tuấn.”
“Anh ta dù anh tuân thì như thế nào, nghe nói thế nhưng đại soái lại thích đàn ông.”
“Anh nói cẩn thận một chút, người bên cạnh đại soái kia không phải là người dễ chọc, cẩn thận họ giết chết anh đấy.”
“Sợ cái gì, tôi lại không có nói sai, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
…
“Mẹ kiếp, chỉ là một người đồng tính mà cũng dám lớn lối như vậy.”
Tiễn Kỳ nghe mấy người xung quanh nói về vị đại soái kia không nhịn được mắng một câu, chỉ là những lời mắng này âm thanh có hơi lớn, ngẫu nhiên làm sao chính là lúc xe đại xoái đang chạy ngang qua nghe được những lời cô mắng.
“Nhục mạ đại soái, tội không thể tha, trói tất cả ba người các cô lại, mang đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...