"Các huynh đệ, hắn đánh bị thương Đường chủ của chúng ta, liều mạng với hắn"
Nhóm người của Lý Hải nhìn thấy ông đã bị đánh bại nên tất cả đều đỏ tròng mắt đánh về phía Triển Thất. Lý Hải nằm trên đất muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được nữa.
"Ha ha, tiểu gia ta chỉ muốn các người cùng tiến lên, như vậy mới sảng khoái."
Mới vừa cùng Lý Hải quyết đấu, Triển Thất đang trong trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất. Sức mạnh trong cơ thể cũng đạt tới điểm cao nhất, tay không đeo găng hướng đối phương đánh tới.
Bang bang!!!
Những tên đàn ông này mặc dù so sánh với mấy tên tùy tùng vừa rồi mạnh hơn một chút, nhưng so với Lý Hải lại kém hơn rất nhiều. Triển Thất Linh hoạt xuyên qua xuyên lại trong đám người, gần như chỉ cần mấy quyền là có thể đánh ngã một tên.
Trong khi Triển Thất hưng phấn, thì Văn Nhân Mạc lại lo lắng, thân thể Triển Thất vừa mới khỏi, vẫn còn chưa thích hợp vận động kịch liệt như thế. Hơn nữa đối phương có nhiều người, thể lực càng về sau càng yếu hơn. Cũng khôngbuồn trông nom Bạch An Huy đang nằm trên đất giả chết, mà gia nhập chiến đấu.
Văn Nhân Mạc cũng dùng toàn lực, anh đi theo sau Triển Thất, giờ giờ phút phút đều nhìn cô chằm chằm. Nên có người muốn cầm đao bổ về phía Triển Thất thì một cước đá bay. Anh biết, nếu là anh trực tiếp ra tay thu thập những người này, Triển Thất chắc chắn sẽ mất hứng, sẽ ầm ĩ với anh. Anh không biết, từ khi nào thì bắt đầu quan tâm đến cảm thụ của Triển Thất.
"Ha ha ha, thoải mái quá, tiểu gia đã rất lâu không có sảng khoái như vậy qua."
Khi cô và Văn Nhân Mạc giải quyết hết đám người đó, bèn ngồi phịch xuống đất, ở trước mặt mọi người phá lên cười.
Những người vây xung quanh mới bắt đầu còn nhìn náo nhiệt, khi nhìn thấy đao bay kiếm lượn thì bị hù chạy hết. Bạch An Huy cũng thừa dịp náo loạn chạy trốn, tuy nhiên Triển Thất căn bản không thèm để ý hắn, hiện tại cô đã vui vui vẻ vẻ đánh một trận, cảm thấy chính cô mới xem như chính thức sống lại.
"Gia hôm nay vui mừng nên để lại cho hai người các người một trăm đại đồng trở về khám bệnh thôi."
Triển Thất mặc dù rất sảng khoái, nhưng vẫn không quên món tiền chuộc mà Lý Hải vừa mang tới. Hiện tại Bạch An Huy đã bỏ chạy, như vậy tiền cũng không thể mang theo rồi, khí phách lấy trong túi ra hai trăm đồng, ném cho Lý Hải, sau đó khoác vai Văn Nhân Mạc rời đi.
"Lão đại, như thế nào, hôm nay không làm anh mất thể diện chứ?."
Giờ phút này hai người cũng không để ý tới hai con ngựa nữa, trong Bạch Thành cũng có rất nhiều người Diễm bang, bọn họ sẽ tự mang đi.
"Cũng vậy, một quyền kia của cô cũng chẳng có gì ghê gớm."
Văn Nhân Mạc vẫntrả lời lạnh lùng như cũ, bây giờ đã là anh khoác vai Triển Thất, bởi vì chiều cao của Triển Thất với tới chiều cao gần 1m9 thật sự có chút cố hết sức.
Hai người cứ như vậy kề vai sát cánh đi trên đường, bây giờ mặc dù con đường này ít người, nhưng vẫn có ít người qua đường, không khỏi hoảng sợ nhìn bóng lưng của bọn họ. Ban ngày ban mặt, hai người đàn ông ôm nhau chặt như vậy, cũng quá kinh hỷ đi. . . . . .
Đối với câu trả lời của Văn Nhân Mạc, Triển Thất đã sớm nằm trong dự liệu. Chỉ là bản lĩnh của cô sau này trở về phải tăng cường rèn luyện rồi. Nếu là trước kia, mười Lý Hải cũng không đụng tới được một sợi tóc gáy của cô.
"Đi, tôi mời anh đi uống rượu."
Sau khi về tới mật thất, nhìn bánh ngọt trên bàn Triển Thất buồn bực. Vốn tính toán phải uống một bữa, nhưng mà trước mắt còn việc quan trọng phải làm, liền đổi lần sau đi.
Hiện tại vị trí hai người bọn họ đang ngồi một quán rượu do thế lực bí mật của Văn Nhân Mạc quản lý, nơi Bạch Quang và Lý Đường chủ ước định là căn phòng sát vách. Không phải Lý Đường chủ bọn họ không đủ cẩn thận, mà bởi vì gian mật thất này quá mức bí ẩn.
Quán rượu này nhìn từ bên ngoài, tầng chót nhất chỉ có một gian, nhưng kết cấu bên trong lại là hai gian. Triển Thất rốt cuộc cũng biết làm sao tình báo của Văn Nhân Mạc nắm được tin tức rồi. Thử nghĩ xem, mọi người tới nói chuyện quan trọng cũng sẽ tìm một gian phòng có vẻ bí ẩn, vì ai cũng sẽ để ý sợ sát vách có người nghe lén, vì vậy khi bọn họ yên tâm đem kế hoạch bí mật nói ra đã bị thủ hạ của Văn Nhân Mạc nghe được.
"Bạch Quang và Lý Đường chủ lần trước cũng gặp nhau tại nơi này, vậy sao anh còn có thể bị người của Bạch Bang phục kích."
"Con đường kia gần"
Văn Nhân Mạc không có quá nhiều giải thích, nhưng Triển Thất biết, choáng nha, biết rõ có mai phục mà vẫn đi con đường kia, hoàn toàn không có đem đối phương để ở trong mắt, thực lực của anh ta phải mạnh như thế nào hả?
"Phu nhân, phu nhân, mau tỉnh lại, đến tột cùng là tên súc sinh nào làm?"
Khi Triển Thất và Văn Nhân Mạc đang nói chuyện trên trời dưới đất, phòng sát vách truyền đến tiếng gào xen lẫn tiếng khóc thê thảm. Âm thanh này chính là của Lý Đường chủ .
Biết nhất định là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không Lý Đường chủ sẽ không luống cuống như thế. Tiếp đó, khi Triển Thất tò mò, Văn Nhân Mạc liền ôm Triển Thất tung người lên nóc nhà, thì ra chỗ này còn có một cửa sổ nhỏ, không cần phải nói, phòng sát vách nhất định không nhìn thấy được.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng ở phòng sát vách, Triển Thất không nhịn được càng muốn thu thập Bạch Quang. Chỉ thấy Lý Đường chủ đang ôm một người phụ nữ trung niên quần áo rách nát. Cả người đầy vết thương, nhìn dáng dấp có vẻ không ngừng bị một người xâm phạm.
Phu nhân của Lý Đường chủ Diễm bang Triển Thất đã gặp qua một lần, là một người phụ nữ rất dịu dàng. Triển Thất đối với bà có ấn tượng rất tốt. bà là vợ cả của Lý Đường chủ, con trai duy nhất của ông ta chính là do vị phu nhân này sinh ra. Lý Đường chủ đối với bà cũng có tình cảm, mặc dù có rất nhiều vợ bé nhưng vẫn đối với bà rất tốt.
"Khốn kiếp, lại có thể ra tay ác độc đối với một phụ nữ tay trói gà không chặt như thế." Triển Thất âm thầm thề, nhất định phải khiến cho Bạch Quang thảm thiết hơn so với bây giờ.
Văn Nhân Mạc cảm nhận được sự phẫn nộ của Triển Thất, nên tay ôm cô siết thật chặt, chứ không an ủi cô.
Lý Đường chủ khóc một lát mới phát hiện ở trên bàn có một lá thư, vừa đúng góc độ này Triển Thất và Văn Nhân Mạc có thể đọc được.
Nội dung phía trong đại khái chính là cảnh cáo Lý Đường chủ đừng đùa bỡn hoặc làm gì mờ ám, tất cả cứ theo kế hoạch mà làm việc, nếu không, tính mạng con ông cũng không giữ được.
Sau khi Lý Đường chủ nhìn thấy tin tức ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, tháo áo khoác trên người bọc lại cho Lý phu nhân, sau đó ôm bà đi ra ngoài.
Sau khi Triển Thất và Văn Nhân Mạc thấy ông ta rời đi thì cũng đi ra khỏi mật thất
"Bạch Quang, những ngày an nhàn của mày chỉ còn vài ngày nữa thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...