2157.
Đang ăn, Dạ Trạch Hạo hỏi thăm một câu, “Mấy đứa trẻ nhà cô mấy giờ tan học?”
“Nếu như người nhà ra đón, năm giờ có thể đón ra được rồi, nhưng thông thường đến khoảng sáu giờ xe nhà trường sẽ chở về.”
Dạ Trạch Hạo vừa gắp đồ ăn, vừa tự nhiên mở miệng nói, “Buổi chiều, chúng ta đi rước con của cô đi!”
“Hả?”Tô Lạc Lạc không hiểu nhìn anh.
“Ý của tôi là, sau này cô thường đến nhà tôi, con cô còn nhỏ, cô nhất định rất lo lắng, nếu cô lo lắng, sẽ làm việc không tốt, vì vậy, tôi chỉ cần có thời gian, tôi sẽ cùng cô đi rước bọn trẻ về.”
Tô Lạc Lạc lộ ra một ánh mắt cảm kích nhìn anh, “Cám ơn anh hiểu cho tôi và ủng hộ công việc của tôi, yên tâm, vốn dĩ bị anh lừa kí hợp đồng, nhưng tôi nếu đã nhận tiền công của anh, mà anh lại chịu tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc cần cù làm việc nhanh chóng hoàn thành tốt.”
Lần này, đổi lại là Dạ Trạch Hạo đứng hình, anh nhìn khuôn mặt chân thành của cô gái, nội tâm có chút phức tạp, mục đích thật sự của anh, chẳng qua là muốn lợi dụng cô.
Anh căn bản không xem năng lực của cô, cũng không xem nhân phẩm của cô.
“Tài nấu ăn của cô không tồi, xem ra cô là người đa tài đa nghệ,” Dạ Trạch Hạo khen cô một câu.
Nhận được khen ngợi và khẳng định, đây là điều mà mỗi người đều cảm thấy vui, Tô Lạc Lạc mím môi cười, “Cám ơn.”
“ Buổi chiều tôi dự định xem kịch bản, nếu như cô thấy vô vị, có thể đi phòng điện ảnh của tôi xem phim, hoặc qua phòng đọc sách của tôi tìm sách đọc, cũng có thể sử dụng ipad của tôi.”
“Anh không cần lo cho tôi, tôi tự biết kiếm chút việc làm.” Tô Lạc Lạc lấy nhà của anh làm thành vị trí làm việc, cô đương nhiên sẽ không một bên lấy tiền lương cao trăm ngàn tệ, một bên đi xem phim qua ngày được, cô sẽ dọn dẹp nhà của anh ta thật tốt.
Tháng lương trăm ngàn tệ, đã không tệ rồi.
Buổi chiều, Dạ Trạch Hạo học thuộc kịch bản trong phòng của anh, Tô Lạc Lạc quét dọn lau chùi biệt thự, cố gắng dọn dẹp mọi thứ ngăn nắp, Dạ Trạch Hạo lúc xuống lầu uống nước, nhìn thấy cô đang ngoài vườn quét dọn, có hơi sốc vài giây.
Nhưng mà, anh không nói gì, có lẽ, có thể cho người làm công việc nhà nghỉ rồi, dù sao thì anh vốn đã ghét người khác vào phòng của anh, đụng vào bất cứ đồ gì của anh.
Nhưng với Tô Lạc Lạc, anh đồng ý cùng cô ta tận hưởng không gian riêng của anh. Đúng năm giờ, Dạ Trạch Hạo xuống lầu tìm cô, dự định đi rước con của cô ta, lần này, Dạ Trạch Hạo chạy một chiếc xe vượt địa hình đi, trường học của bọn trẻ ở một khu có kiến trúc như tòa thành tại cửa vào tiểu khu, lúc đó trước cổng trường học, như là khu triển lãm các loại xe đắt giá, hơn thế toàn xe sang trên triệu tệ thôi.
Còn bọn trẻ được đón ra, dù cho ba mẹ có thân phận cao quý thế nào, trước mặt con, đều hiện bộ mặt hiền dịu nhất, trước cửa trường học, thường thường thấy cảnh những người trong bộ đồ vest khuôn mặt uy nghiêm, nhưng khi nhìn thấy đứa con của chính mình, đôi mắt đó ngay lập tức giống như tan chảy trong tuyết.
Ôm con lên, hôn rồi lại hôn, vừa đi đến xe vừa vui vẻ hỏi các đứa trẻ việc học hành ở trường.
Tô Lạc Lạc quét thẻ đi vào khu trường học, đi đến khu vực đồ chơi, thấy hai đứa nhóc của mình đang ngồi ở bàn xếp chồng gỗ.
“Mami...”Tô Tiểu Hinh nhìn thấy mẹ đi qua, lập tức ném bỏ chồng gỗ, rút chân ra chạy qua.
Tô Tiểu Sâm cũng nhanh chóng bỏ đồ chơi xuống chạy qua, vừa ôm lấy con gái, nhanh chóng cúi người xuống hôn lên đầu con trai, “Mami đón các con về nhà đây.”
“Mami, mami cùng với ba tới hả?” Tô Tiểu Sâm hỏi thăm
“Các con không phải muốn xem đại minh tinh sao? Lần này sếp của mẹ lái xe qua đây đón chúng ta.” Tô Lạc Lạc cười hi hi nói.
Tô Tiểu Hinh lập tức kích động lên, “Mami, là thật à? Chú đến rước chúng ta sao?”
Tô Tiểu Sâm cũng kinh ngạc, sếp của mami đối xử quá tốt với mami rồi, lần này, ba chắc nên lo lắng rồi đây!
Dạ Trạch Hạo ngồi ở ghế lái với cửa sổ đóng kín, ánh mắt anh đang nhìn về hướng cửa ra, anh muốn xem xem con cái của Long Dạ Tước trông như thế nào, rất nhanh, anh nhìn thấy Tô Lạc Lạc mỗi tay dắt theo một đứa bé đi qua, cậu bé trai mặc bộ đồ tây màu xanh, cô bé mặc bộ váy công chúa rất dễ thương, thai long phụng nên khuôn mặt rất giống nhau, hình dáng như phấn điêu ngọc trác làm ánh mắt của Dạ Trạch Hạo rất sốc, không ngờ rằng con của Long Dạ Tước lại đẹp như vậy.
Tô Lạc Lạc mở cửa ghế sau của xe, hai đứa trẻ ngay lập tức trèo lên xe, Dạ Trạch Hạo từ ghế lái quay đầu lại, nhìn hai đứa trẻ gần hơn, đồng tử của anh lại thắt chặt thêm mấy lần, đặc biệt là nhìn sang cậu bé trai, sao có thể? Lại có ba phần giống anh.
“Con chào chú.” Tô Tiểu Sâm lễ phép chào hỏi.
Tô Tiểu Hinh mở to đôi mắt như mắt nai trong vắt xem xét anh.
Tô Lạc Lạc ngồi vào trong, đóng cửa lại, nói với Dạ Trạch Hạo, “Có làm phiền anh quá không?”
Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười hướng về hai đứa trẻ, “Ta tự giới thiệu một chút, ta tên Dạ Trạch Hạo, là bạn của ma mi con, sau này các con kêu ta là chú Dạ nha!”
“Con tên Tô Tiểu Sâm.”
“Con tên Tô Tiểu Hinh.”
Hai tiếng nói non nớt một trước một sau vang lên
Dạ Trạch Hạo khen cười, “Tên nghe rất hay.”
“Mami đặt cho ạ.”
“Được, ngồi vững, chúng ta về nhà thôi.” Dạ Trạch Hạo nói xong, khởi động xe hướng về phía biệt thự mà chạy, lộ trình mười phút đến rồi.
Và lúc xe của Dạ Trạch Hạo vừa mới rời đi không lâu, trong một nhóm xe, một chiếc xe màu đen Rolls Royce thuộc dòng xe cao cấp bản giới hạn dừng ngay trước cửa, từ trong ghế lái bước xuống một thân hình to lớn anh tuấn, anh toàn thân khí chất lẫm liệt, giống như một vị vua cao quý vậy.
Sự xuất hiện của anh, làm cho thầy cô đón tiếp phụ huynh phía trước đều như người mất hồn, Long Dạ Tước lại đích thân qua đây đón con ư, nhưng mà, con của anh ta không phải vừa được vợ anh ta đón đi rồi sao?
Trong mắt của thầy cô, Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc là phu thê, trong giới người giàu thích kết hôn âm thầm cũng không có gì lạ.
“Ngài Long, chào buổi chiều, ngài là đến đón Tiểu Sâm Tiểu Hinh phải không?” một cô giáo cười ngọt hỏi thăm.
“Bọn trẻ còn trong trường chứ?” Long Dạ Tước giọng trầm êm dịu hỏi thăm, truyền cảm dễ nghe.
Cô giáo lắc lắc đầu nói, “Tiểu Sâm Tiểu Hinh đã được vợ ngài đón đi mười phút trước rồi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước từ từ tối sầm lại, anh lịch sự nói với cô giáo, “Cám ơn.”
Quay người đi đến hướng xe của anh, Long Dạ Tước nheo mắt, người phụ nữ này không có xe làm sao mà đón con? Không lẽ cô ta chuẩn bị đón bọn trẻ cùng người bạn nào của cô ta đi ra ngoài chơi?
Con của Long Dạ Tước, bây giờ thân phận không còn như trước, sao có thể trong tình huống không hề có bảo vệ mà dẫn ra ngoài? Long Dạ Tước tâm trạng bây giờ rất phẫn nộ, người phụ nữ này sao lại không vì con cái mà suy nghĩ gì cả.
Anh cầm lấy điện thoại, tìm đến số điện thoại của Tô Lạc Lạc gọi đi.
“Alo!” bên kia, giọng Tô Lạc Lạc có vẻ lo lắng truyền đến. “Bọn trẻ đang ở đâu?” Long Dạ Tước lạnh lùng hỏi. Xem thêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...