2156.
Dạ Trạch Hạo ăn mì xong, anh cầm lấy hợp đồng mà Tô Lạc Lạc đã ký xong, cất vào két sắt khóa lại.
Tô Lạc Lạc ở dưới lầu chờ khoảng mười phút, mới thấy Dạ Trạch Hạo đội một cái nón kết, đeo thêm một cái kiếng mát to màu sậm, phối với khẩu trang màu xám, áo thun màu đen cổ chữ V, cùng với quần jeans tối màu, từ đầu đến chân chỉ để lộ ra chiếc mũi cao thẳng.
Sau đó, mặc dù anh ăn diện như vậy, vẫn che đậy không được bản chất đẹp trai của anh.
“Sao nào? Còn có người nhận ra được tôi không?” Dạ Trạch Hạo nhìn cô hỏi.
Tô Lạc Lạc vẫn có chút lo lắng, tuy nhiên, cô nhìn anh ta nói, “Chúng ta không nên đi xa quá, đi dạo ở trung tâm thương mại xung quanh đây là được rồi.”
Dạ Trạch Hạo không có ý kiến, dù sao gần đây anh ta cũng cảm thấy có chút vô vị, còn Tô Lạc Lạc thì vẫn vô cùng ấm ức bị lừa ký hợp đồng.
Đi ra bãi đậu xe, Dạ Trạch Hạo ngồi vào chiếc siêu xe sang chảnh màu trắng, Tô Lạc Lạc ngồi vào ghế lái phụ, xe của anh ta gầm rú ra khỏi cổng. Khu này đều là đường phố tĩnh lặng rộng rãi, nhưng đồng thời, tập trung ở khu này cũng là những người giàu có nhất thành phố này, thế nên có đủ hết các loại trung tâm sang trọng, cũng bao gồm trung tâm thương mại quốc tế, xe của Dạ Trạch Hạo dừng dưới bãi đậu xe, anh cầu kỳ đeo một cái ba lô lên vai.
Tô Lạc Lạc đứng cạnh anh ta, vô cùng áp lực, Dạ Trạch Hạo khá cao, Tô Lạc Lạc mang đôi giày thể thao đế bằng đứng cạnh anh ta, nhỏ nhắn mảnh mai, không ngờ chỉ cao tới vai anh ta, sự chênh lệch chiều cao khá lớn.
Nhưng đồng thời cũng là sự chênh lêch chiều cao đáng yêu nhất.
Đi vào trung tâm thương mại, Tô Lạc Lạc đẩy một chiếc xe đẩy, bắt đầu chọn bữa trưa và bữa tối của anh ta, và một số thứ để trữ sẵn, Tô Lạc Lạc nuôi con qua nên ở phương diện này có chút kinh nghiệm.
Cách ăn mặc của Dạ Trạch Hạo cũng thu hút sự chú ý của không ít thiếu nữ xung quanh, hơn nữa, có không ít cô gái lén đi theo sau anh ta, dù gì thì cách ăn mặc và thân hình anh ta xem ra rất giống minh tinh hạng A.
Tô Lạc Lạc có chút căng thẳng đi bên cạnh Dạ Trạch Hạo, nhìn anh hỏi, “Chúng ta mua xong rồi nhanh chóng rời khỏi đi! Tôi thấy anh quá thu hút người ta chú ý rồi.”
Dạ Trạch Hạo dưới lớp khẩu trang cười ra tiếng, “Cô đang khen tôi đẹp trai đấy à?”
Tô Lạc Lạc liếc anh ta một cái, “Tôi đang nói cách ăn mặc kỳ lạ kìa.”
“Vậy ý cô là tôi nên tháo bỏ mắt kiếng và khẩu trang?” Dạ Trạch Hạo đúng là muốn thử, tuy mỗi lần anh công khai lộ diện, đều trở thành thảm họa.
Anh không phải loại ngôi sao cần mua sự cổ vũ của người hâm mộ, anh chỉ cần dựa vào mê lực của bản thân, cũng đủ tạo nên sự yêu thích điên cuồng của người hâm mộ.
“Xin hỏi, anh trai có phải minh tinh không?” Đột nhiên, một cô gái nhỏ tuổi gan dạ chạy đến hỏi.
Khuôn mặt nhìn không thấy biểu cảm của Dạ Trạch Hạo nhìn lướt qua cô gái nhỏ, cả người phát ra luồng cảm giác rất đáng sợ.
Trái tim Tô Lạc Lạc căng lại, sau đó, nhìn thấy cô gái nhỏ lộ ra biểu cảm sợ hãi, giật mình quay người bỏ chạy.
Tô Lạc Lạc cũng là người có con cái, lập tức thấy không hài lòng với cách làm này của anh ta.
“Anh trực tiếp nói với cô bé anh không phải chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Tại sao phải dọa cô bé?” Tô Lạc Lạc vừa đẩy xe vừa ngoái đầu nhìn Dạ Trạch Hạo.
Chỉ thấy anh ta hai tay đút vào túi quần, “Lười nói.”
“Xem ra trẻ con nhất định không thích anh.” Tô Lạc Lạc lầm bầm nhỏ trong miệng.
Dạ Trạch Hạo bất giác quay đầu thuận miệng hỏi, “Cô có con cái à?”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc ngây ra, dù gì sớm muộn gì anh ta cũng biết thôi, cô cong miệng cười, “Có rồi! Tôi có hai đứa con.”
Dạ Trạch Hạo rõ ràng biết cô có con rồi, nhưng lúc này anh vẫn giả bộ lộ ra biểu hiện rất kinh ngạc, tuy mắt kiếng và khẩu trang che mất khuôn mặt, nhưng động tác nhìn trừng trừng cô chứng tỏ anh ta rất bất ngờ.
“Cô có hai đứa con?” Anh ta giả bộ kinh ngạc hỏi.
Tô Lạc Lạc gật đầu, có chút buồn cười bảo, “Sao thế? Không được sao?”
“Cô kết hôn rồi sao?” Dạ Trạch Hạo cố ý hỏi dò.
“Không có.” Tô Lạc Lạc lắc đầu.
“Vậy cô… là sinh con khi chưa kết hôn?”
Tô Lạc Lạc gật đầu, thừa nhận vô cùng thoải mái, “Đúng vậy.”
“Vậy con cái của cô ở đâu?” Dạ Trạch Hạo lộ ra khuôn mặt hiếu kỳ.
Tô Lạc Lạc mỉm cười nói, “Chúng đang ở nhà của ba chúng.”
“Vậy còn cô? Cô không sống cùng con à?” Dạ Trạch Hạo giống trinh thám vậy, hỏi không ngừng.
Tô Lạc Lạc có chút ngại, cô cắn môi nói, “Bây giờ tôi sống cùng con, ở nơi không xa lắm biệt thự của anh, trong một căn biệt thự khác.”
“Wow! Vậy ba của con cô là người rất có tiền rồi! Biệt thự này của tôi tốn mất mấy trăm triệu mới có được đó, vậy chứng tỏ ba của các con cô cũng là một phú hào, tên gì thế? Những người có xếp hạng trong nước, tôi đều biết.”
“Anh ta tên…Long Dạ Tước.” Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng nói ra.
Đôi mắt phía sau lớp kiếng mát của Dạ Trạch Hạo phớt qua tia cười nhạt, miệng lại giả bộ kinh ngạc nói, “Tôi biết anh ta, anh ta là tổng tài tập đoàn Long Thị, nhìn không ra, cô trông bình thường không có gì đặc biệt như vậy, lại có thể sinh cho anh ta hai đứa con, đúng là có phúc phần mà.”
Tô Lạc Lạc nghẹn hết mấy phút không nói nên lời, gì mà cô trông bình thường không có gì đặc sắc? Có biết nói chuyện không thế!
Dạ Trạch Hạo cũng ý thức được bản thân đã làm tổn thương cô, nhưng mà, anh không có xin lỗi, anh quen với việc cao ngạo rồi, hai chữ xin lỗi không có trong từ điển của anh.
Dạ Trạch Hạo lập tức nhíu mắt nói, “Tối nay mời các con cô đến nhà tôi ăn cơm, được không?”
Tô Lạc Lạc hơi mở to mắt, “Anh không phải không thích trẻ con sao?”
“Ai nói tôi không thích cơ chứ? Tôi thích trẻ con mà!” Dạ Trạch Hạo mở to mắt nói dối, anh không thích trẻ con, bọn nhóc tì quậy phá lung tung, cả ngày không chịu ngồi yên làm ồn anh đến đau đầu, nhưng chỉ vì cô sinh ra con của nhà họ Long.
“Nói vậy, anh cho phép con tôi đến nhà anh chơi?” Tô Lạc Lạc cũng cảm thấy như vậy rất tốt, sau này khi làm việc ở nhà anh ta, cô cũng có thể chăm sóc bọn trẻ, tiền đề là anh ta không có chê bai.
“Đương nhiên, tối nay để bọn chúng qua nhà tôi chơi đi! Đi nào, chúng ta đi chọn vài món đồ chơi làm quà.” Dạ Trạch Hạo dường như vô cùng xem trọng lần gặp mặt này.
Tô Lạc Lạc ngơ người nhìn anh đi về phía khu vực đồ chơi, có chút không tin được vào mắt mình.
Nhưng mà, việc này đối với cô cũng không phải là việc xấu.
Mua đồ xong, về đến nhà, vừa đúng mười một giờ rưỡi trưa, Tô Lạc Lạc xuống bếp bận rộn chuẩn bị bữa trưa, Dạ Trạch Hạo thì ngồi ở phòng khách xem kịch bản mới của anh ta, xem một lúc, nghe thấy tiếng động từ nhà bếp truyền đến, trong không khí phảng phất mùi thơm thức ăn, khiến anh có chút mơ màng.
Từ xưa đến giờ, trong căn nhà này, anh đều không thích người khác nán lại lâu, đây là không gian riêng của anh, ngoài mẹ ra, không có sự cho phép của anh, không ai được phép bước vào.
Lúc này đây, trong nhà có thêm hình bóng của một cô gái, đích thị là có chút không như trước.
Có chút cảm giác giống như một ngôi nhà hơn.
Tô Lạc Lạc xào ba món rau một món canh, hai mặn một chay, ngày trước cô cũng là người không cần đụng tay làm bất cứ việc gì, nhưng từ khi mẹ mất, cô sống một mình ở nước ngoài, phải bắt đầu học nấu ăn, mò mẫm hết năm năm, cô bây giờ có thể dễ dàng nấu ra món ăn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng rồi. Dạ Trạch Hạo ngồi trước bàn ăn, nhìn những món ăn vừa bắt mắt vừa hấp dẫn, anh nghĩ thầm, xem ra giành cô ta về mình là suy nghĩ đúng đắn rồi. Xem thêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...