21115.
Trong mắt của cô, Tô Lạc Lạc chẳng qua cũng chỉ là một người con gái rất bình thường, đâu có gì khác biệt?
Tô Lạc Lạc lúc này đang đăng nhập vào trang mạng trường của các con gái, cô có thể xem thấy một số video, và cách thức giáo dục con trẻ, cô có thời gian là đăng nhập vào xem.
Nói thật Tô Lạc Lạc thật sự không chú ý đến ống kính chụp hình ngay trước mặt, Dạ Trạch Hạo đang ôm Hạ Dung đó!
Sau khi chụp xong cảnh này, đạo diễn lại yêu cầu Dạ Trạch Hạo bế Hạ Dung lên chụp vài tấm.
Hạ Dung lập tức vươn tay luồn qua cổ của anh, yêu kiều nũng nịu dựa vào lòng anh, có lúc lại phát ra tiếng cười khanh khách, muốn thu hút sự chú ý của Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo trong buổi chụp hình hôm nay thật sự không có tập trung, nhưng tổng thể mà nói, đạo diễn vẫn rất vừa ý.
Tô Lạc Lạc nhìn thời gian, sắp đến bốn giờ rưỡi rồi, trong lòng cô thắt lại, Dạ Trạch Hạo bên này chưa xong việc nữa! Xem ra hôm nay không thể cùng Long Dạ Tước đi rước bọn trẻ rồi.
Cô vì không muốn làm ảnh hưởng đến việc chụp hình của bọn họ, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.
Khoảng bốn giờ bốn mươi phút, điện thoại Long Dạ Tước gọi đến, Tô Lạc Lạc không bắt máy, mà nhấn tắt đi.
Cô gửi một đoạn tin nhắn qua đó, "Hôm nay tôi có việc, anh đi rước bọn trẻ trước đi! Tôi cũng gần sắp về rồi."
"Về sớm chút, đừng quên cô bữa nay sẽ cùng bọn trẻ mừng sinh nhật đó." Một đoạn tin nhắn có chút không vui gửi lại
Tô Lạc Lạc gửi lại một tin, "Được, tôi cũng sắp về rồi."
Sau khi gửi đi rồi, cô ngẩng đầu sang Dạ Trạch Hạo, chỉ nhìn thấy anh đang ôm Hạ Dung chụp cảnh có chút tình cảm.
"Này, chụp một tấm hôn nhau đi! Chúng tôi dự định dùng một bức hình nhỏ đặt phía dưới ảnh tuyên truyền." Đạo diễn đột nhiên đề nghị nói.
Hạ Dung lúc đó có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Dạ Trạch Hạo, "Tôi không vấn đề gì."
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn về hướng Tô Lạc Lạc, lần này Tô Lạc Lạc có đang nhìn anh! Cách khoảng một đoạn cự ly, Tô Lạc Lạc vẫy tay về hướng anh cười.
Dạ Trạch Hạo cắn môi, trong lòng đưa ra một quyết đinh, anh cũng gật đầu một cái, "Không vấn đề."
"Các người chỉ cần hôn kiểu chuồn chuồn điểm thủy là được." Đạo diễn nói.
Chỉ thấy Hạ Dung lại đưa tay ôm chặt cổ của Dạ Trạch Hạo, một đôi mắt sáng ngời kèm khát vọng và tình cảm, ánh mắt mê ly.
"Được, bắt đầu." một mệnh lệnh của đạo diễn.
Dạ Trạch Hạo chầm chậm, thật chậm chạm đôi môi vào Hạ Dung, tiếp đó, hai môi nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Lúc này, ống kính phía này, lập tức ấn nút chụp lia lịa.
Rất nhanh là chụp xong, đạo diễn xem xong, rất là hài lòng, tuyên bố chụp xong rồi, có thể tẩy trang rồi.
Hạ Dung lúc từ trên bục bước xuống, đôi mắt có chút đắc ý nhìn sang Tô Lạc Lạc, biểu hiện như tuyên bố là cô vừa cùng Dạ Trạch Hạo hôn nhau.
Tô Lạc Lạc cũng không hề ngốc, cô tất nhiên cảm nhận được Hạ Dung có biểu hiện thù địch với cô.
Cô thấy tức cười, Hạ Dung nhìn cái là biết cũng thích Dạ Trạch Hạo rồi, cô ấy không phải là muốn tranh với cô chứ!
Tô Lạc Lạc có chút cảm thấy bất lực, cô nghĩ, Dạ Trạch Hạo vẫn nên nhanh chóng tìm một cô bạn gái thật sự đi thôi!
Cứ giả mạo như vậy, làm cô cũng thấy áp lực.
Sau nửa tiếng, Dạ Trạch Hạo đi ra, thay lại bộ đồ lúc anh đến, đẹp trai mê người, sáng chói bắt mắt.
Cùng với hình tượng vừa rồi của anh trước ống kính hoàn toàn là hai loại người, chẳng trách kĩ thuật diễn xuất của anh có thể chinh phục công chúng, anh thật sự không phải loại diễn viên chỉ biết tỏ ra đẹp trai.
Tô Lạc Lạc đứng dậy nhìn anh cười, "Chụp xong rồi chứ? Có thể đi rồi phải không?"
"Uhm! Được rồi."Ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn chằm chằm cô.
Tô Lạc Lạc chớp mắt, "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Cô vừa rồi không ghen à?" Dạ Trạch Hạo chỉ còn cách cắn môi chồm người lại gần cô hỏi.
Tô Lạc Lạc phì cười một tiếng, trả lời anh nhỏ tiếng, "Tôi ghen cái gì?"
Lúc này, Hạ Dung cũng đã thay đồ xong, nhanh chóng bước qua đó, "Trạch Hạo, tối nay có thời gian cùng đi ăn cơm không? Tôi mời."
"Xin lỗi, tối nay tôi không có thời gian." Dạ Trạch Hạo cự tuyệt.
Hạ Dung có chút thất vọng mà cười một cái, sau đó, nhìn sang Tô Lạc Lạc, "Cô chính là bạn gái tin đồn của Trạch Hạo à! Chào cô."
Tô Lạc Lạc có chút bức bối, không lẽ diễn viên sinh ra là có thể diễn kịch à? Cô không hề quên ánh mắt nhìn qua đầy khiêu khích vừa rồi của Hạ Dung đối với cô, mà bây giờ, trước mặt Dạ Trạch Hạo cô ta lại giả lả rất nhiệt tình với cô.
"Chào cô."Tô Lạc Lạc cười nhạt một tiếng trả lời.
"Trạch Hạo, xem ra chúng ta là trời sinh một đôi, lần hợp tác này nhất định rất thành công." Hạ Dung nói đùa cười híp mắt.
Dạ Trạch Hạo khuôn mặt không hề có biểu cảm, chỉ nói với Tô Lạc Lạc, "Chúng ta về thôi!"
Tô Lạc Lạc cũng đang vội về, hôm nay là sinh nhật của cô, bọn trẻ đang đợi cô nữa!
"Được." Tô Lạc Lạc gật gật đầu, đứng dậy cùng Dạ Trạch Hạo rời đi.
Sau lưng, ánh mắt Hạ Dung rơi lên người cô có chút đố kị.
Cô nghĩ, lần này quay xong bộ phim này, cô nhất định giành lại Dạ Trạch Hạo làm bạn trai của cô.
Sau khi Tô Lạc Lạc ngồi vào xe, Dạ Trạch Hạo thấy biểu hiện của cô có chút vộI vàng, anh hiếu kì hỏi, "Làm sao vậy? Cô đang gấp vội về nhà lắm à?"
"Đúng vậy!"
"Tại Sao?"Dạ Trạch Hạo cười hỏi.
Tô Lạc Lạc lập tức suy nghĩ một chút, cô bây giờ khẳng định không thể nói hôm nay là sinh nhật cô, nếu không, anh chắc chắn sẽ tặng quà gì đó cho xem! Cho dù không tặng, nếu như cô nói mừng sinh nhật, lại không mời anh ta, anh sẽ tức giận không!
Nói chung, một đống suy nghĩ trong đầu cô xoay một vòng, cuối cùng Tô Lạc Lạc quyết định nói dối.
"Ờ! Tôi muốn về nhà xem xem bọn trẻ của tôi."
"Thật sao?"
"Được thôi! Chúng ta bây giờ về nhà thôi." Dạ Trạch Hạo cũng không điều tra sâu hơn. Vì tối hôm nay, anh đã chuẩn bị cho cô một sự kinh ngạc rồi!
Mà thường thì bất ngờ còn làm người đó ngạc nhiên và cảm động hơn.
Anh muốn cô có một sinh nhật khó quên.
Tô Lạc Lạc không dám nhìn thẳng vào mắt Dạ Trạch Hạo có chút ray rứt, cô giả vờ cầm lấy điện thoại xem thời gian, Dạ Trạch Hạo cũng chuyên tâm mà lái xe, không hỏi thêm gì nữa.
Chiếc xe chạy đến vị trí ngã rẽ phía trước biệt thự, Tô Lạc Lạc vội nói với Dạ Trạch Hạo, "Thôi cho tôi xuống đây được rồi! Anh không cần phải chở tôi vào trong, tôi tự mình đi vào đó."
"Được rồi!" Dạ Trạch Hạo cũng không cưỡng cầu, tuy nhiên, anh từ ghế ngồi phía sau lấy một cái bao trong đó có chứa đồ cho cô, "Cái này em đem về đi."
"Cái này là gì?"
"Cái này là đồ ngày mai anh cần đem ra ngoài, anh sợ sẽ quên mất, giao vào tay em đi!"
"Ohm! Ngày mai tôi có thể nhắc nhở anh!"
"Không cần đâu, nói không chừng ngày mai anh dậy trễ, anh sẽ gọi điện để em giao qua cho chị Mai." Dạ Trạch Hạo nói ra một lý do.
Tô Lạc Lạc cũng không nghĩ nhiều, cô cầm lên nói, "Được thôi! Ngày mai giao cho chị Mai phải không! Tôi nhớ rồi."
"Tối hôm nay điện thoại của em lúc nào cũng phải để bên cạnh,biết chưa?"
"Tại sao?" "Vì tối nay anh có việc có thể sẽ gọi cho em." Xem thêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...