2110.
Ba tấm vé máy bay đã xuất phiếu rồi, Tô Lạc Lạc nhìn cảnh đường phố phía ngoài cửa sổ với tâm trí rối như tơ vò. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh nhục nhã của một đêm cách đây năm năm, đêm hôm đó, cô vốn không phải là thạch nữ không có cảm giác nên khi bị người đàn ông đó xâm phạm, cái cảm giác đau đớn như bị xé toạt ra khiến cả đời này cô cũng không thể quên được.
Người đàn ông đó chính là đại diện của ác quỷ.
Sau lần đó, mấy ngày liên tục cô gặp ác mộng mơ thấy hình ảnh bị cả người hắn ta đè xuống, hoàn toàn không hề nhẹ nhàng lưu tình, cho đến giờ, mỗi khi cô nhắm mắt cũng có thể cảm nhận rõ ràng cái cảm giác đau đớn đó.
Dưới khách sạn trong một chiếc xe hơi sang trọng màu đen, ngón tay thon dài của người đàn ông giữ lấy điện thoại áp sát tai, đang chờ đợi một tin tức.
“ Long tổng, chúng tôi điều tra được ba mẹ con Tô Lạc Lạc năm ngày trước đã nhập cảnh, thông tin của những đứa trẻ phân biệt như sau, bốn tuổi lẻ ba tháng, là một cặp sinh đôi long phụng.” Giọng nữ rõ ràng mạch lạc ở đầu dây bên kia truyền đến, nói xong, cô lại tra ra ngay, “Tô Lạc Lạc cũng chỉ vừa mới đặt vé chiều nay ba giờ rưỡi bay đến nước F.”
“Được, ta biết rồi.” Với nét mặt phức tạp, người đàn ông nhấn nút cúp máy điện thoại, sâu trong đôi mắt anh ta lấp lánh tỏa ra sự tinh anh và khôn ngoan.
Bốn tuổi lẻ ba tháng, nếu như đích thực năm đó là lần đầu tiên của cô ấy, thời gian sinh ra đứa trẻ rất trùng khớp, cộng thêm đứa bé trai chỉ nhìn là thấy rất giống anh, càng khẳng định rõ thêm một việc.
Đứa con bên cạnh cô ấy là con của anh.
“Ông chủ, giờ chúng ta đi đâu?” Người vệ sĩ lái xe dò hỏi.
“Ra phi trường.” Người đàn ông với làn môi mỏng gợi cảm cất tiếng, ánh mắt ánh lên một nụ cười hân hoan.
Tại nhà của Hạ Thấm, Tô Lạc Lạc nhanh chóng nhét quần áo của mình và bọn trẻ vào trong vali, Hạ Thấm an ủi nói, “Đừng lo lắng quá, từ giờ đến ba giờ rưỡi không phải vẫn còn mấy tiếng sao?”
Lúc này hai đứa bé đang coi tivi ở bên ngoài, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thấm, nói nhỏ, “Mình không gấp được sao? Người nhà họ Tô đều đã biết mình có hai đứa con rồi, chỉ cần bọn họ biết được tuổi của chúng, nhẩm tính thời gian là biết ngay là con của người đàn ông đó thôi.”
“Cậu nói không phải là được rồi, cậu cứ nói ở nước ngoài quen được bạn trai không được sao?”
Tô Lạc Lạc thở một hơi dài, “Tiểu Sâm với người đó giống nhau như đúc vậy, cậu thấy bọn họ có tin không?”
Hạ Thấm gật gật đầu, “Cũng đúng, vậy sao cậu không lo Long Dạ Tước cũng có thể nhận ra?
Tô Lạc Lạc bác bỏ giả thuyết đó một cách chắc nịch, “Anh ta không thể nào nhận ra được, đêm hôm đó sau khi tớ đi ra là Tô Ngữ Phù đã đi vào rồi, anh ta lúc đó còn đang ngủ mà!”
“Cậu chắc chắn vậy sao?” Hạ Thấm buồn cười hỏi.
“Tớ dĩ nhiên là chắc rồi, kể cả sáng ngày thứ hai khi anh ta tỉnh dậy thì người đầu tiên nhìn thấy cũng là Tô Ngữ Phù thôi, cộng thêm đêm hôm đó anh ta uống rất nhiều rượu.” Tô Lạc Lạc cho rằng yếu tố duy nhất có thể làm phiền cô ấy chỉ có nhà họ Tô, vì nhà họ Long căn bản là không hề hay biết gì.
" Ái chà, Long Dạ Tước thật đáng thương, người đẹp trai như vậy, lại có tiền, nhưng lại lấy một ả thân tâm không trong sạch còn lừa dối tình cảm, đúng là anh minh một đời nhưng lại nhất thời hồ đồ mà." Hạ Thấm chép miệng cảm thán, thật lãng phí mà.
Tô Lạc Lạc gói gém xong một cái hành lý lớn, một cái hành lý nhỏ, nói với cô bạn,“Chúng ta đi ra sân bay ăn cơm trưa thôi."
Hai đứa trẻ khi về đến nhà đã bị Tô Lạc Lạc mắng một trận, bây giờ ngoan rồi, chỉ là Tô Tiểu Hinh rất thất vọng, tại sao ba không đến tìm chúng nó?
So với sự thất vọng của Tô Tiểu Hinh,Tô Tiểu Sâm càng bức bối hơn, thì ra người đàn ông đó không nhận ra mami, chẳng lẽ người đó không phải là ba?
Ngồi vào trong xe, Tô Lạc Lạc nói với hai đứa trẻ, "Mấy đứa phải ngoan ngoãn nghe chưa, ai không ngoan, mẹ sẽ đánh đòn thiệt đó."
Tô Tiểu Hinh chu môi tỏ vẻ không hài lòng.
Tô Lạc Lạc trừng mắt "Không được chu miệng."
Tô Tiểu Hinh lập tức chề môi lại
"Không được chề môi."
"Vậy con phải làm sao đây!" Tô Tiểu Hinh ấm ức lắm. Xem thêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...