Vợ Yêu Có Độc Ông Chú Đen Tối Sủng Tận Trời


Thủ đô tháng 7, nắng gắt như lửa.

Mùa hạ ở thành phố phương bắc, nóng nảy đến một chút gió cũng không có, cây cối hai bên đại lộ không di chuyển, tựa như chiến binh nhỏ bé đứng thế nghiêm đánh.

Tô Thịnh Hạ 17 tuổi trên thân mặt một cái áo đơn giản sạch sẽ màu trắng, phía dưới mặc một chiếc quần jean rộng thùng thình, vì để tiện hoạt động mà mang một đôi giày vải.

Tô Thịnh Hạ thân thể dài mảnh cao trên dưới một thước sáu, gầy trơ khớp xương, cơ thể nhỏ bé cơ hồ chưa phát dục thành hình, phía trước một vùng đất bằng phẳng.

Đều nói khí trời phương bắc khô ráo không nuôi da, nhưng hết lần này đến lần khác, da thịt cô nàng Tô đều trắng nõn mềm mại, một phen là có thể bóp ra nước, nhìn thoáng qua trông có vẻ là một cô gái miền nam trong veo như nước.

Đương nhiên, cũng chỉ giới hạn trong cái nhìn thoáng qua, chỉ cần cô mở miệng nói chuyện, bảo đảm lộ tẩy.

Bởi vì khí trời quá nóng, cô nàng Tô tìm một bóng cây rậm rạp nhất để đứng, nhìn rất xa, không khác gì cây xào tre.

Nghỉ hè năm 2 cấp 3, mắt thấy sắp lên lớp 12, Tô Thịnh Hạ đặc biệt cho phép tới trường quân đội chơi đùa, lúc này cha Tô- Tô Thanh Nham đang huấn luyện tân binh, không để ý tới con gái bảo bối.


“Em gái Tô! Em gái Tô! Chỗ này!”
Theo tiếng nói nhìn sang, Phó Tư Minh bị phơi nắng đen một lớp da chạy nhanh từ xa đến gần, vừa chạy vừa vẩy tay, như vậy càng ngốc hơn.

Tô Thịnh Hạ nghiêm khắc liếc nhìn anh ấy một cái, chờ anh ấy đến thì níu lại áo thể thao rộng lớn của anh ấy một phen, cái áo bị cô kéo dài ra gấp mấy lần, vặn vẹo thành dị dạng.

“Đồng chí Phó Tiểu Minh, nói cậu bao nhiêu lần, đừng gọi tôi là em gái Tô! CHị đây không thích nữ thi sĩ chua chát!”
Phó Tư Minh cào tóc, cười hắc hắc, khóe miệng lộ ra hàm răng chỉnh tề: “Nhớ kỹ, em gái Tô!”
“Tôi…”.

Bàn tay trắng như phấn của Tô Thịnh Hạ giơ thật cao, làm bộ muốn đánh anh ấy, nhưng Phó Tư Minh cười quá hàm hậu thành thật, ma vương Tô Thịnh Hạ không ra tay nữa.

“Được rồi được rồi, không làm khó dễ chỉ số IQ của cậu, ngày hôm nay có gì thú vị không?”
Hai bóng người kề vai đi dưới bóng cây ngô đồng, bóng cây lòa xòa từ sáng đến tối, chiếu sáng hai khuôn mặt tràn trề thanh xuân.

Tô Thịnh Hạ ghé mắt nhìn người con trai cao lớn gầy teo cao hơn mình một khoảng, thiếu niên dưới ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo, tuấn tú vô cùng.

Ở cao trung Tô Thịnh Hạ học thiên về văn học, nữ sinh chiếm đa số, khó có thể được gặp một người khác phái tượng mạo khả ái, bạn học tiểu Minh này từ nhỏ cùng nhau lớn lên, xem như là một người nổi bật.

Thân cao xuất chúng, tướng mạo xuất chúng, chơi bóng rổ cũng xuất chúng, rất nổi tiếng ở trường trung học số 21.

Được rồi, trong trường phổ thông số 21 của cô nàng Tô, từ khi thi vào trường 21, cuộc sống của cô lại bắt đầu bất chấp tất cả côn đồ.

Dùng lời nói của cô chính là: “Quản lý mọi việc, đối nhân xử thế, ít nhất không làm…trường học cũ thất vọng!”
Phó Tư Minh vò đầu suy nghĩ một chút, sau đó giả vờ thần bí thấp giọng: “Thật sự có một cái thú vị”
“Nhanh, nói!”

Phó Tư Minh khai báo một năm một mười.

Lúc anh ấy đạp xe tới nhìn thấy hết mấy chiếc xe quân sự lái vào, trông hình dạng và biển số xe cũng đoán được không phải người bình thường.

“Knight XV, biết không? Có thể lái được loại xe này chí ít cũng phải quân hảm thiếu tướng”
“Tôi nghe nói, đây là lực lượng tác chiến bộ đội đặc chủng Phi Ưng đến trường quân đội chọn học viên!”
“lực lượng tác chiến bộ đội đặc chủng Phi Ưng cậu biết không? Một trong những trại tập trung quân sự đặc biệt tốt nhất trên thế giới, tùy tiện kéo một người trong đó ra cũng có thể lấy một đấu một trăm!”
Phó Tư Minh là một người mê quân sự, giấc mộng của anh ấy là làm một lính trinh sát.

Nhưng mà, cô nàng Tô không có ước mơ gì, cô chỉ lo lúc này, thầm nghĩ thú vị.

“Lão đại Phi Ưng cậu biết không? Lãnh Dạ Thần! Chỉ hủy trẻ tuổi nhất trong lịch sử! Nghe nói lúc diễn tập quân sự một mình diệt một đoàn, sức chiến đấu có thể nói là hung hãn!”
Nghe thế, đích xác là bộ dáng rất trâu bò, nhưng mà cái tên Lãnh Dạ Thần nayfm rất xa lạ.

“mẹ nó! Ca tụng như thế! Còn chờ cái gì, qua thử xem!”
Cô nàng Tô nắm cổ tay Phó Tư Minh định chạy, cậu bé cao ráo lại bất động, ánh mắt dừng lại trên ngón tay nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt đen hơi ửng hồng.

Cô nàng Tô trì độn nhìn anh ấy: “Còn sững sờ ở đó làm gì? Đi nhanh lên!”
Phó Tư Minh “ah” hai tiếng: “Chờ chút, cái kia, phía trước đại viện muốn kiểm tra tố chất của học viên, cửa lớn đã sớm đóng, hơn nữa xung quanh đều là quân nhân mang súng tuần tra, chúng ta không vào được”

Vào không được?
Cô nàng Tô cười híp mắt nhìn anh ấy: “Cậu có muốn xem hay không?”
Phó Tư Minh đương nhiên là muốn, thế như chuyện trái với kỷ luật anh ấy không làm: “Em gái Tô, hiện tại mặc dù tôi không phải là quân nhân, thế nhưng tôi phải tu dưỡng phẩm cách của quân nhân trước.

Cái này…tôi…tôi không đi”
Cô nàng Tô vỗ vỗ bả vai anh ấy, dò xét cộng thêm uy hiếp: “Xác định không đi?”
Phó Tư Minh đứng thẳng tắp, làm bộ dạng công chính cương trực: “Không…không đi!”
Được, tên nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ không biết thay đổi, toàn cơ bắp.

Cô nàng Tô sắn tay áo căn bản không tồn tại, cắn răng một cái: “Đi, cậu không đi, tôi đi! Tôi không phải là quân nhân, không sợ trái kỷ luật”
Phó Tư Minh kéo cổ tay cô lắc đầu: “Cậu đừng đi, nếu như bị cha cậu thấy, không phải đánh cậu sao?”
Cô nàng Tô cười hắc hắc: “Vậy không cho ông ấy thấy thôi! Cậu đi tìm một chỗ chơi đùa, tôi xem xong trở về tìm cậu, miêu tả rầm rộ cho cậu”
Phó Tư Minh nghe cô nói như thế, động lòng: “Thật sự?”
“Chị đây đã có lúc nào lừa gạt em chưa? Ngoan ngoãn, chị đây đi đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui