Khí phách! Quá khí phách!
Dũng mãnh! Quá dũng mãnh!
Cô nàng Tô rốt cục biết cái gì là huấn luyện quân sự!
Nhảy xuống xe, trước mắt cô nàng Tô là một hàng binh mã thẳng tắp như tướng sĩ, từng người mạnh mẽ đầy sinh lực tư thế hiêng ngang, rất đẹp trai! Rất rắn chắc!
Nằm sấp chui qua lưới sắt, chống đẩy trong đầm bùn, xà đơn xà kép, còn nhìn ngắm cánh tay của người mang nặng đi tới dưới ánh mặt trời thật đàn ông, lúc này cô nàng Tô xem như là kiến thức rộng.
Thế nhưng, trong sân huấn luyện chỉ có đàn ông, hơn nữa cũng chỉ có đồ rằn ri màu xanh lá, màu vàng nhạt của Tô Thịnh Hạ có vẻ đặc biệt đáng chú ý, mới vừa vào cửa đã gây xao động nho nhỏ.
Nhưng mà, bọn lính thấy người đi đầu là Lãnh gia thì đều ngoan ngoãn tiếp tục bán mạng.
Lãnh gia nhướng mày, xoay người: “Đổng Đại Bằng, cởi áo khoác”
Đổng Đại Bằng kéo miệng: “Thủ lĩnh…tôi đã đánh mất một cái”
Lại ném thêm một cái, trở về phải giặt sạch không có cái thay đổi, có thể bỏ qua áo khoác của anh ấy không?
Tâm tính thiện lương thật mệt, sẽ không yêu nữa.
Cô nàng Tô sững sờ nhìn hai người, trong chốc lát không lượn quanh quấy nhiễu, chú ba đây là bắt nạt người sao? Lại còn có yêu thích độc nhất vô nhị, làm cho người ta cởi quần áo?
“Ai cho phép anh nói chuyện? Cở ra!”
Gương mặt Đổng Đại Bằng đau khổ, dáng dấp bị khinh bỉ lưu luyến không rời cởi áo khoác, vừa nhắm mắt đưa cho Lãnh tam gia.
Lãnh tam gia cầm lấy quân phục rộng lớn của Đổng Đại Bằng, cúi người, lanh lẹ thắt lên hông của Tô Thịnh Hạ, mấy giây, hoàn toàn phản ứng không kịp nữa!
Váy của Tô Thịnh Hạ bị một cái áo ngớ ngẩn che lại!
“Chú ba…”.
Tô Thịnh Hạ há miệng, phản ứng này, có phải quá khích hay không?
Lãnh tam gia lớn tiếng ngắt lời cô: “Trở về trả lại cho anh ta! Còn có cái áo lần trước, trả lại hết!”
“…”
Phải nhịn, ai bảo đây là địa bàn của anh!
Nhưng, trong lòng cô càng vui là, thắt áo khoác cho cô, là sợ bị người khác nhìn thấy phong cảnh trong đáy quần của cô sao!?
Cô nói lầm bầm, chú ba, không tệ.
Những người huấn luyện nhao nhao được Lãnh tam gia hô nghiêm, nghỉ, cúi chào: “Chào thủ trưởng!”
Nhưng Lãnh tam gia người ta chỉ nhàn nhạt gật đầu tượng trưng, ngang ngược sải bước đi tới, để lại cho bọn họ một bóng lưng đẹp trai đến nghịch thiên.
Cái gì là khí thế?
Cái gì là ném?
Cái gì là bùng nổ?
Có thế chứ.
Khí thế lạnh lùng của Lãnh tam gia, đó chính là quân lệnh, không phục? Nghĩ muốn dọn nhà sao!
Vẻ mặt mê trai của cô nàng Tô nhìn chòng chọc bóng lưng của Lãnh tam gia, suýt chút nữa cúi đầu ba cái.
Đàn ông, nên như vậy, nếu không…không coi là đàn ông!
“Oa! Trường bắn! Đẹp trai! Oa! Chuẩn, vừa rồi là vòng 10 à!?”
Lực chú ý của Tô Thịnh Hạ bị hấp dẫn bởi môn bắn tỉa hấp dẫn, cánh tay một phen níu lấy tay áo Đổng Đại Bằng hét ầm lên.
Đổng Đại Bằng sống lưng thẳng tắp đặc biệt khinh thường nói: “Đây đã xem là gì, cô chưa thấy qua đội đặc chiến Phi Ưng của bọn tôi huấn luyện, đó mới gọi là chân chính đẹp trai, binh lính chân chính! Còn có, nếu cô có thể thấy tận mắt thủ lĩnh bọn tôi bắn súng, hừ! Đám tân binh này, nhìn cái mông cũng không đuổi kịp”
A! Khẩu khí không nhỏ.
Cô nàng Tô ngửa đầu thấy mấy người đàn ông mặc quân trang đang báo cáo công tác với Lãnh tam gia, cắn cắn môi: “Tôi nói này, thủ lĩnh các anh, thật lợi hại như thế?”
Đổng Đại Bằng thẳng lưng: “Đúng! Cô cũng không suy nghĩ một chút, Phi Ưng là nơi nào, ngàn dặm mới tìm được một tinh bin, thủ lĩnh của bọn tôi là người nào? Ngàn dặm mới tìm được một người, ngàn dặm mới tìm được một!”
Cô nàng Tô cà cà mũi, nhìn bóng lưng Lãnh Dạ Thần, nói như thế, vị chú ba này của cô, thật là có chút bản lĩnh.
Sân huấn luyện thật sự quá nóng, vừa mới bắt đầu cô đều nhiệt tình xem cái gì cũng mới mẻ, hận không thể tự mình cầm súng bắn mấy phát đạn, thế nhưng tiến độ đi của Lãnh Dạ Thần vừa nhanh vừa mãnh liệt, cô rất nhanh thì không theo kịp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...