Vợ Yêu Có Độc Ông Chú Đen Tối Sủng Tận Trời


Lãnh Dạ Thần ra lệnh một tiếng, Đổng Đại Bằng lạch cạch đóng cửa lại.

Một tiếng vang rất lớn, Tô Thịnh Hạ quay đầu nhìn lại, ngón tay nhỏ nhắn lau lau chóp mũi: “Kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo? Chờ tôi tra rõ tình huống, chúng ta gặp lại!”
Đổng Đại Bằng lên xe, cân nhắc đến mấy lần, thấp thỏm hỏi: “Thủ lĩnh, vừa rồi cô ấy kêu anh là chú ba…đây là chuyện như thế nào?”
Mi mắt sắc bén của Lãnh Dạ Thần phía sau đều có thể bắn thủng thân thể Đổng Đại Bằng, vì vậy anh ấy cũng không dám nhiều chuyện nữa.

“Cái đó, thủ lĩnh, cô gái kia cầm áo khoác của tôi, có thể xin phát bổ sung cái khác không?”
“Lái xe cho ông!”
Thủ đô vừa mới lên đèn, bóng đêm dần dày đặc, đại viên bên trong quân khu có bóng cây lắc lư, ngoài cửa sổ có mặt trăng tròn treo cao, từ cửa sổ phòng ngủcủa cô nàng Tô nhìn ra, nhất định là phong cảnh đẹp thích hợp để làm chuyện xấu.

Hai cánh tay Tô Thịnh Hạ gối lên đầu, ngửa mặt lên, hướng lên trên, hai cái đùi bắt chéo, một chân treo lơ lửng.

Chú ba?
Lãnh Dạ Thần cùng cha cô lại thành anh em kết nghĩa tốt, từng là bạn vào sinh ra tử, cùng chung hoạn nạn, hơn nữa nghe giọng của cha, trọng lượng vị chú ba này đã sớm ngang bằng anh em trong nhà rồi.


Cũng đúng, Tô Thịnh Hạ không có chú, trên cha cô chỉ có hai người chị, tự nhiên sẽ đối đãi với tam thiếu gia như anh em.

Thế nhưng cô nàng Tô uất ức, tâm tư của cô đối với Lãnh tam gia, cũng không chỉ đơn thuần là chú cháu, người ta nghĩ càng nhiều càng sâu xa hơn kia.

Hết lần này tới lần khác cha mẹ cô đều là những người có tư tưởng phong kiến, đối với loại hành vi nghiêm ngặt trái với truyền thống giáo điều này bóp chết cũng phản đối.

Nếu như bị phát hiện manh mối, Tô Thịnh Hạ chắc chắn phải chết.

Nghĩ tới đây, tâm tình vốn là “hẹn gặp người sau hoàng hôn” biến thành cảm tưởng bi thương “từ nay về sau chú ba là người qua đường”.

“Vì cái gì! Thật phiền!”
Cô nàng Tô kéo chăn qua mông trùm lên đầu, cũng không đoái hoài đến cái năng chói chang giữa mùa hè, nhiệt độ cao đến nỗi nóng chết người không đền mạng.

Một đêm nay cô nàng Tô ngủ mà tâm thần không yên, nhưng thói quen nằm ỳ một chút cũng không chịu ảnh hưởng.

“Thịnh Hạ, rời giường, giờ này còn chưa chịu dậy? Mau đứng lên ăn”.


Giọng nói của Triệu Lệ Hoa từ ngoài cửa bay vào.

“Không ăn”.

Tô Thịnh Hạ che kín chăn, lầm bầm một câu mơ hồ không rõ.

“Sao không ăn cơm? Mau đứng lên! Vừa ốm một cái thì trở thành động vật nhuyễn thể, con muốn ngủ thẳng trên giường đến tứ chi thoái hóa à!?”
Tô Thịnh Hạ chỉ không để ý đến mẹ Tô đang lải nhải, bịt lỗ tai giả vờ không nghe thấy.

“Con nhóc kia, thật nên vứt trong trường quân đội rèn đúc mấy tháng, phải sửa chữa tốt một thân thói hư tật xấu này”, ngoài cửa, âm thanh của cha Tô, trong trách cứ cũng khó nén được thân thiết và thương yêu.

Làm như nghĩ tới cái gì, cha Tô đột nhiên đến gần cửa phòng của cô, giả vờ thần bí cười nói: “Con gái, con không phải vẫn rầm rì muốn nhìn xem huấn luyện đặc biệt trong quân đội có hình dáng gì sao? Ngày hôm nay vừa lúc có huấn luyện đặc biệt, có đi xem không?”
Huấn luyện đặc biệt?
Cô đã sớm biết cảnh tượng quân nhân huấn luyện đặc biệt rất lóe mắt, từng người anh tuấn uy vũ có thể lấy ra điêu khắc thành mô hình, thế nhưng cha không cho phép cô xem, sợ cô quấy rối, càng sợ cái tính ngang ngược của cô không dễ thu thập, lấy ra các loại lý do không cho cô đi.

Ngày hôm nay mặt trời mọc đằng tây?
Tô Thịnh Hạ bĩu môi: “Không đi!”
Làm người thì phải có khí phách, ừm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui