Cái giọng nói vô cùng khác biệt này khiến Tô Thịnh Hạ sợ đến mức rơi xuống giường, vừa rồi lúc da mặt dày cô vẫn vui vẻ đầy sức chiến đấu, nhưng mà bây giờ cô là bệnh nhân, rãnh máu đều trống rỗng, chính diện giao phong nhất định sẽ ngỏm củ tỏi.
Nhân viên y tế cung kính mỉm cười nói: “Xin hỏi anh tìm ai?”
“Tô Thịnh Hạ”
Cái gì?!
Lần này, một tiếng sấm rền không nghiêng lệch đập lên đỉnh đầu Tô Thịnh Hạ, nhất thời đánh vào gáy cô, trái tim nho nhỏ vỡ thành bảy tám mảnh, hồn phách phát tán!
Cái này…sẽ không phải là quay ngựa lại tính sổ như trong truyền thuyết chứ!?
Ôi! Lãnh Dạ Thần vậy mà nắm dữ thông tin nhanh như vậy, ngay cả tên tuổi dòng họ của cô đều làm cái một, sau đó sẽ phải rút gân lột da sao?
“Được được, mời anh tới bên này”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, âm thanh giày da sải bước trên sàn, không nhanh không chậm, không kiêu không vội, vào lúc tim gan Tô Thịnh Hạ đang loạn chiến, anh đã đứng sát đầu giường cô.
Tô Thịnh Hạ hướng mặt vào trong, giả bộ hôn mê, tôi thao, tôi đã như vậy rồi anh cũng không cần tính toán chi li đi?
Run rẩy run rẩy, lại run rẩy run rẩy, sư tử nhỏ vừa rồi giương nanh múa vuốt bây giờ biến thành con mèo nhỏ, nhu thuận dịu ngoan miễn bàn.
Lãnh Dạ Thân vén cái chăn mỏng quấn lên người cô lên xem một chút, cô che quá kín, hầu như không phân biệt được đường nét, đầu co rúm lại trong chăn, cảm giác đầu tiên là đứa trẻ này rất xấu hổ.
Chắc là sợ người lạ!?
Lãnh Dạ Thần hơi cúi người, thân ảnh đồ sồ mạnh mẽ rắn rỏi thấp xuống một khoảng lớn, cũng cố gắng không để cho âm thanh của mình lạnh như vậy.
“Thịnh Hạ, cha cô bận bịu, để cho tôi ghé thăm cô một chút”
Két?!
Không phải đâu! Nhanh như vậy đã chọc đến chỗ cha già rồi!
Lãnh Dạ Thần anh rốt cuộc là thần thánh nơi nào, anh không nên giết chết tôi có phải không!
Trời ạ, muốn chết.
Thấy Tô Thịnh Hạ vẫn không có động tĩnh, không có phản ứng, chân mày Lãnh Dạ Thần nhíu lại rồi.
“Cô khả năng không biết tôi, tôi và cha cô là anh em, cô nên gọi một tiếng chú ba”
Ầm ầm!
Một tiếng sét nổ tung, trái tim Thịnh Hạ vỡ ra, ngừng hô hấp.
Không phải không phải không phải, đây không chỉ đơn giản là sấm sét, đây quả thực là một tên lửa xuyên lục địa, Tô Thịnh Hạ bị đánh trúng, dần dần bốc khói, triệt để biến thành bụi phấn.
Chú…ba?!
Lại là một chữ chú?
Không khí trong nháy mắt liền đông lại, tảng bột phấn từ từ nứt ra, gan cô nàng Tô run rẩy.
Tô Thịnh Hạ thật sự không giả bộ được, chậm rì rì quay đầu, đôi mắt nửa hí rụt rè dời ánh mắt từ góc nhà, sau đó, trải qua một khúc nhạc dạo, rốt cục thấy được người đàn ông đứng trước giường.
Trong chốc lát, miệng há to, con ngươi phóng đại.
Câu chữ tắc nghẽn trong cổ họng không thể phun ra, cô chỉ cảm thấy như sét đánh, cả người xoay vòng vòng.
Hiển nhiên, Lãnh Dạ Thần cũng không ngờ tới, cháu gái anh chưa từng gặp mặt, lại chính là nha đầu quê mùa một giờ trước rầm rì náo loạn muốn gả cho anh!
Không chỉ là nha đầu quê mùa, còn là một cô nhóc nhìn anh với ánh mắt sắc đảm ngập trời, “nắng hạn gặp mưa rào”, “thân thể ẩm ướt”!
Trong chốc lát, không khí chợt giảm xuống, khí áp trở nên thấp, lúc đầu Lãnh Dạ Thần nổ lực thả ra dòng nước ấm, bây giờ mi mắt phủ một màn sương hung ác nham hiểm.
Cái miệng nhỏ của Tô Thịnh Hạ hoàn toàn không khép được, kinh ngạc nhìn đôi mắt sâu không lường được của anh, trong khoảng cách gần, người đàn ông trước mắt đẹp trai làm cho người ta muốn cắn một cái.
Tôi phi!
Sóng điện não linh lợi bắt đầu đảo ngược, từng hình ảnh bắt đầu trở về, chú ba…chí ba…người đàn ông cầm bảo bối trong tay giải quyết trong nhà vệ sinh nam, lại là chú ba?
Lúc ôm cô trong hồ nhân tạo, người đàn ông có cơ ngực rắn chắc, lại là chú ba?
Còn có…trong khi giãy giụa, người đàn ông cô coi trọng, cô muốn bắt lô-cốt, lại…là chú ba?!
Đùa gì thế?
Tô Thịnh Hạ nhếch khóe miệng: “Anh…vừa mới nói cái gì?”
Gương mặt đẹp trai của Lãnh tam gia đã đen lại, thân thể thẳng tắp của anh, âm thanh lạnh như băng lại khôi phục vẻ cương nghị: “Cô có thể gọi là chú ba, không muốn…”
“Không muốn thì sao?!”.
Tô Thịnh Hạ phấn khích kích động, không để ý kim tiêm trên mu bàn tay mà ngồi bật dậy, hai mi mắt sáng quắc nhìn mi mắt hung ác nham hiểm sâu thẳm của Lãnh Dạ Thần.
Lãnh gia chậm rãi nói: “Gọi là chú nhỏ, cũng được”
Gì!
Trái tim Tô Thịnh Hạ vừa rồi vừa mới bay lên, lại lẳng lặng rơi vào lồng ngực vạn trượng.
Vậy thì có cái gì khác nhau! Bản chất đều là chú!
Tô Thịnh Hạ không phục: “Nếu như tôi không muốn?”
Lãnh Dạ Thần không những không giận mà còn cười, cười càng thêm âm u dọa người: “Cô nói xem?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...