Lãnh gia không thể nhịn được nữa, hung hang nói hai chữ, gương mặt luôn cương trực đỏ lên, lồng ngực phập phồng rất gợi cảm.
Tiểu Nghê vô tội chớp mắt, “Quân nhân tiên sinh, anh cứu tôi một mạng, tôi lấy thân báo đáp, đây là chuyện thiên kinh nghĩa địa sao, tuy rằng nhìn anh lớn hơn tôi vài tuổi nhưng mà, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn, cũng không cảm thấy ủy khuất!”
Tiểu Nghê còn lớn mật duỗi tay chọc vào cơ bụng, oa! Thật sự rắn chắc co dãn!
Mà Lãnh gia cao lớn như một bức tường cuối cùng cũng không nhịn được nữa, một tay xách tiểu nha đầu không an phận lên như con gà, ngẩng đầu đi về phía trước.
Hai chân Tiểu Nghê rời khỏi mặt đất, đập tay hai cái từ bỏ, “Anh trai quân nhân à, bây giờ liền động phòng sao? Có phải quá nhanh chóng rồi không?”
Không sớm không muộn, hai từ ‘Động phòng’ lại bị Đổng Đại Bằng nghe rõ ràng, không biết rõ trước sau khiến Đổng Đại Bằng ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn lãnh gia, “Đầu nhi, tôi có cần chuẩn bị….
cái gì không?”
“Chuẩn bị cái rắm! Đưa cô ta đi đi!”
Đổng Đại Bằng quay đầu nhìn Tiểu Nghê rồi mới, vèo--- dùng tốc độ nhanh nhất che mắt lại!
Sắc mặt Lãnh gia xanh tím, lạnh giọng nói, “Cởi quần áo!”
Đổng Đại Bằng nuốt nước miếng “Cởi quần áo làm gì?”
“Hỏi nhiều làm gì! Cởi áo khoác cho lão tử!”
Đổng Đại Bằng bỏ tay đang che mắt xuống, ngơ ngẩn nhìn Lãnh gia quần áo ướt đẫm, nuốt nuốt nước miếng, đôi tay run rẩy cởi nút áo khoác cho Lãnh gia….
Vừa rồi nói động phòng, bây giờ liền muốn cởi quần áo….
Quá hoang dã rồi, bây giờ đang ở trong rừng cây, như vậy thích hợp sao?
“Cởi của cậu!”
Lãnh gia ngay khi tay cậu ta chưa đụng vào áo mình đã gầm lên một tiếng.
ĐỔng Đại Bằng ngẩn ra, ủy khuất muốn khóc, vừa rồi không phải nói ‘Cởi cho lão tử sao?”
“Phì!”
Cuộc nói chuyện cùng phản ứng của Đổng Đại Bằng và Lãnh Dạ Thần thật sự quá buồn cười, Tiểu Nghê nhịn không được liền cười lên.
“Ân nhân, trực tiếp như vậy chỉ sợ không tốt a? Vị đồng chí này sắp bị anh dọa khóc rồi.
”
Lãnh Dạ thần ánh mắt sắc bén liếc qua bên cô, “Cô muốn chết?”
Đổng Đại Bằng nghẹn đỏ mặt, chậm rì rì cởi áo khoác/
“Hù dọa ai a? Rõ như ban ngày, anh còn có thể làm cái gì a?”
Lãnh Dạ Thần nhìn chằm chằm Tiểu Nghê, giận mắng, “Im miệng cho tôi!”
Được rồi, quân nhân tức giận không dễ chọc, cô liền ngoan ngoãn im miệng.
“Tốc độ quá chậm! Buổi tối về chạy 10 vòng!”
Lãnh gia đoạt áo khoác của Đổng Đại Bằng, thô bạo khoác lên người của Tiểu Nghê, hình ảnh khiến người ta suy nghĩ bậy bạ kia liền bị bộ quân phục màu xanh che lại.
Ai da, hóa ra áo khoác là cho cô dùng!
Tiểu Nghê như con chim nhỏ nép vào long Lãnh gia, nói, “Quân nhân tiên sinh, tiếp theo chúng ta làm cái gì a?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...