Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Hoa Mộng Lan âm thầm cắn răng, một ánh lửa cừu hận từ đáy mắt hiện lên.


Rõ ràng Lục Kiến Nghi là chồng của cô, là Hoa Hiền Phương chỉ là chiếm mất vị trí này, cướp đi.
Hiện tại cô bất quá chỉ là đoạt lại mà thôi.


Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, mà là giả bộ nhu nhược, vô tội nói: “Hiền Phương, em hiểu lầm rồi, không phải như em đã nghĩ.” Cô không giải thích nhiều, cũng không buông Lục Kiến Nghi ra, mà là đem đầu đặt lên vai anh khóc lên, nước mắt rơi xuống.


Cô hy vọng có thể đổi lấy sự thương tiếc của Lục Kiến Nghi, hết lần này tới lần khác Lục Kiến Nghi chính là tảng băng vạn năm, trên mặt không có một tia tình cảm.


Gạt cánh tay của cô ta ra, bị anh gạt bỏ, Hoa Mộng Lan lảo đảo, ngã xuống đất.
Có cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh, làm cho toàn thân cô lạnh lẽo, tay chân lạnh lẽo, nhiệt tình bị dập tắt ngay cả một chút khói cũng không còn.


Lục Kiều Sam chạy tới, đỡ cô dậy: “Kiến Nghi, Mộng Lan ngã xuống, sao không đỡ cô ấy đứng dậy.”

Lục Kiến Nghi căn bản cũng không muốn để ý tới cô ta, đi thẳng về phía Hoa Hiền Phương, cô ta chính là người gây họa.


“Ngu xuẩn, cô chạy đi đâu, đã trễ nửa tiếng, tôi nên trừng phạt cô như thế nào?”

Hoa Hiền Phương bĩu môi, lúc này cô không sợ hãi, bởi vì không phải lỗi của cô: “Anh phải hỏi chị anh đã làm cái gì, cô ấy lừa tôi là mình bị đau bụng, bảo tôi lên lầu lấy thuốc cho cô ấy, kết quả nhốt tôi trong phòng.
Tôi cho rằng cô ấy chắc chắn không có ý định gì tốt đẹp, vì vậy tôi đã trèo qua cửa sổ và trèo xuống từ đường ống chữa cháy trên tầng hai.”

Trong lòng Lục Kiến Nghi chấn động: “Cô từ lầu hai bò xuống?”


“Ừm.” Cô gật đầu.


“Bị trẹo chân?” Hai đạo lông mày dày của anh nhíu lại, vừa rồi nhìn thấy cô khập khiễng đi tới.


“Không có, một bước cuối cùng giẫm hụt, đầu gối mài trên đường ống một chút, hẳn là chỉ có một chút trầy xước, không có chuyện gì quá lớn.”

Cô nói đến thật bình tĩnh, thần kinh Lục Kiến Nghi lại không kiềm chế được co giật, nếu từ lầu hai trực tiếp ngã xuống, người phụ nữ ngu xuẩn này liền phải gặp Diêm Vương.


Nhưng hiện tại không phải lúc truy cứu điểm này, trước tiên phải tìm thủ phạm tính sổ mới được.


Anh từng bước vụt tới trước mặt Lục Kiều Sam, trực tiếp kéo cô ta từ trên mặt đất lên, kéo đến bên suối nước nóng: “Lục Kiều Sam, cô đang khiêu chiến giới hạn của tôi sao?”

Sắc mặt Lục Kiều Sam trắng bệch, chỉ sợ Lục Kiến Nghi nhất thời mất khống chế, đánh chết cô “Em nghe chị giải thích, Mộng Lan nói có chuyện muốn một mình nói với em, chị liền muốn tranh thủ cho cô ấy một chút thời gian, nên mới nhốt Hoa Hiền Phương lại.”

Trong đôi mắt đen nhánh của Lục Kiến Nghi hiện lên tia sắc bén, lại xách Lục Kiều Sam đến phía bên kia hồ nước nóng, không để cho những câu hỏi của mình bị Hoa Mộng Lan nghe được: “Cô ấy có chuyện gì muốn nói với tôi?”

“Chị không biết, cô ấy không nói với em sao?” Lục Kiều Sam hơi ngẩn ra.


“Ngoại trừ cởi sạch, đến rắm cũng không thả một quả” Anh cố ý nói.


Anh chỉ muốn thăm dò một chút, xem hai người bọn họ có phải cùng nhau thông đồng tốt để tính kế anh hay không.



Lục Kiều Sam bĩu môi,”Có phải không kịp nói không?” Đều là tiện nhân Hoa Hiền Phương này, đem chuyện tốt đẹp phá hủy

Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiếng: “Chị thay cô ta nói cho cho rõ.”

Lục Kiều Sam hung hăng chấn động: “Chị không biết cô ấy muốn nói gì, hẳn là thổ lộ đi, cô ấy vốn là vị hôn thê của em, muốn biểu đạt tình yêu với em một chút, là chuyện rất bình thường nha.”

“Cô thật sự một chút cũng không biết?” Ánh sáng sắc lạnh trong đáy mắt Lục Kiến Nghi giống như tia chớp, dường như cô nói dối sẽ bị chém thành tro tàn.


Cô hoảng hốt nuốt nước miếng: “Không biết, nếu biết chị chắc chắn sẽ nói ra.”

Lục Kiến Nghi không chớp mắt nhìn chằm chằm cô ta, không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của cô ta.


Cô ta là một người vui mừng và buồn bã được viết trên khuôn mặt, sẽ không che giấu cảm xúc của mình, bây giờ vẻ mặt của cô mờ mịt, dường như không nói dối.


Lục Kiến Nghi buông cô ta ra: “Về sau nếu cô dám làm đồng lõa, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

Ở phía bên kia hồ nước nóng, Hoa Mộng Lan dùng khăn tắm quấn lấy thân thể, cô cũng không cảm thấy mình đã làm sai cái gì, bởi vì tất cả mọi thứ của Hoa Hiền Phương đều thuộc về cô.


“Hiền Phương, em có thể thấy được, Lục Kiến Nghi không yêu em, em cũng không yêu anh ấy, hôn nhân không có tình yêu sẽ không hạnh phúc.
Em nên tìm một người đàn ông thực sự yêu em, tại sao lãng phí tuổi trẻ của mình với một người đàn ông không yêu chính mình?”

Hoa Hiền Phương nhún nhún vai: “Chị họ, anh ấy cũng không yêu chị nha, vì sao chị còn muốn u mê không hiểu chứ?”


“Nhưng chị yêu anh ấy, từ lần đầu tiên chị nhìn thấy anh ấy, chị đã yêu anh ấy.
Nếu không có anh ấy, chị sẽ chết.
Em có thể nể tình hai chị em chúng ta cùng là người nhà họ Hoa, mà buông tay, cho chị được như ý nguyện, trả anh ấy lại cho chị không?”

Hoa Mộng Lan lộ ra vẻ cầu xin, nước mắt chảy dài, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.


Hoa Mộng Lan biết Hoa Hiền Phương ăn mềm không ăn cứng, thủ đoạn cứng rắn với Hoa Hiền Phương là không có tác dụng, chỉ có dùng dao mềm, mới có thể giết cô ta không thấy máu.


Hoa Hiền Phương trong lòng thở dài nặng nề, cô cũng muốn rời khỏi Lục gia, rời khỏi Lục Kiến Nghi

Nhưng không thể được.


“Chị họ, em đã nói qua, chuyện này em và chị đều không có quyền quyết định, chỉ có Lục Kiến Nghi mới có, vì sao chị lại không tin?”

“Vậy chị theo đuổi Lục Kiến Nghi, em có đồng ý không?” Cô hỏi ngược lại.


Cô mím môi, trầm ngâm rồi hứa hẹn, nói: “Nửa năm, em chỉ cần nửa năm, chờ nửa năm sau, chị muốn làm thế nào cũng được.
Nếu như chị có thể có được tình yêu của Lục Kiến Nghi, em liền chủ động rời đi.”

Hoa Mộng Lan âm thầm cười lạnh một tiếng, theo cô nhận thấy, đây bất quá chỉ là kế hoãn binh.


Chờ Hoa Hiền Phương mang thai, sinh ra người thừa kế, nhất định đại cục sẽ không thể thay đổi.


Cô thậm chí không có cơ hội để trở mình.


Hoa Mộng Lan vốn còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy Lục Kiến Nghi cùng Lục Kiều Sam đi tới, liền ngậm miệng lại.



Lục Kiến Nghi nghĩ đến vết thương trên đầu gối Hoa Hiền Phương, vết thương lần trước vừa lành, lại bị thương.
Lục Kiến Nghi đang chờ mong sẽ được Hoa Hiền Phương hầu hạ thật tốt ở suối nước nóng, nhưng cô ta đã bị thương như thế này thì quả thực có chút thất vọng.


“Vén quần lên, để tôi nhìn vết thương của cô.” Anh nói gần như bắt buộc, đặt cô ấy trên ghế đá, cả hai người phụ nữ bên cạnh đã bị bỏ qua.


Đầu gối của cô có một khối màu xanh tím lớn, may mắn là cô mặc quần dài nên không có trầy da

“Tôi không hứng thú với ngâm nước nóng nữa, chúng ta đi về.” Anh bước nhanh về phía trước, Hoa Hiền Phương bất đắc dĩ đứng lên, khập khiễng đi theo phía sau.


Hoa Mộng Lan đầy sát khí nhìn chằm chằm bóng lưng của họ, ánh mắt sắp chảy máu.


Sau khi trở về phòng, Lục Kiến Nghi cầm một cái túi đá đưa cho cô, giúp cô băng đầu gối.
Nhưng trước tiên phải dùng đá giảm sưng, trước khi có thể băng bó.


“Người phụ nữ ngu ngốc, cô nghĩ rằng mình là một con khỉ?”

“Tôi sợ anh … gặp nguy hiểm” Cô nhẹ nhàng nói một câu khiến Lục Kiến Nghi nghe bùi tai.


“Tôi sẽ không có nguy hiểm, nhưng cô lại có thể trượt chân rơi xuống, không phải chết, thì chính là liệt nửa người.
Tôi sẽ không để một người khuyết tật ở bên cạnh.” Anh lịch sự nói.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui