Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Tôi và Vinh Hàn không tách ra, chúng tôi chỉ xảy ra chút tranh cãi nhỏ, anh ấy ở cạnh Thượng Quan Yến Nhi là muốn chọc tức tôi.

Qua hai ngày nữa chúng tôi sẽ làm lành, sẽ ân ái giống như lúc trước.”
Y Hạo Phong uống một ngụm cà phê, không chút hoang mang nói: “Buổi sáng hôm nay, Lục Vinh Hàn gọi điện thoại cho bà cụ, nói với bà cụ, ông ta đã chia tay với cô, bảo bà cụ yên tâm.”
Toàn thân Tư Mã Ngọc Như run lẩy bẩy.
Chuyện này giống như sấm sét giữa trời quang, từ trên trời giáng xuống giã mạnh lên đầu cô ta.
“Bà nói linh tinh, chuyện này không có khả năng.”
“Đàn ông ấy à, một khi thay lòng đổi dạ, tám con ngựa đều không kéo lại được.

Thượng Quan Yến Nhi trẻ tuổi xinh đẹp, nhiệt tình hào phóng, e rằng Lục Vinh Hàn sẽ tỏa sáng mùa xuân thứ hai trên người cô ta, không có khả năng hồi tâm chuyển ý đâu.

Cô vẫn nên nhanh chóng tìm đường ra cho bản thân, tính toán tối đa cho mình.” Y Hạo Phong mang theo vài phần đồng tình nhìn cô ta, còn tưởng rằng Lục Vinh Hàn sẽ quyết một lòng yêu cô ta cả đời, không nghĩ tới có một ngày kỳ tích xảy ra.
Tư Mã Ngọc Như đầu choáng mắt hoa lửa giận trong lòng bốc cháy ngùn ngụt.
Rõ ràng là cô ta nắm chặt Lục Vinh Hàn trong lòng bàn tay, sao lại có người dễ dàng cạy góc tường như vậy?
“Y Hạo Phong, thực ra tôi biết bà vẫn luôn yêu Vinh Hàn, tuy anh ấy rời đi, nhưng bà vẫn hi vọng có ngày làm lành với anh ấy.


Nhưng con dâu tốt của bà không nghĩ như vậy, Thượng Quan Yến Nhi là cô ta giới thiệu cho Lục Vinh Hàn, cô ta không suy nghĩ cho mẹ chồng như bà chút nào, hành động này sẽ khiến bà và Lục Vinh Hàn vĩnh viễn không có cơ hội quay lại với nhau.”
Y Hạo Phong cười nhạo một tiếng: “Nếu chuyện này thực sự do Hiền Phương làm, vậy tôi còn phải khích lệ con bé là một đứa bé ngoan hiếu thuận.

Nếu Thượng Quan Yến Nhi không tốt, cũng hơn cô nha.

Nhưng mà con bé không có thời gian quản những chuyện xấu xa này, cô hoài nghi con bé, chẳng bằng hoài nghi tôi, nói không chừng là tôi giới thiệu ấy chứ.”
Bà ấy vốn đang nói giỡn, Tư Mã Ngọc Như lại cho là thật, chỉ trong nháy mắt bật dậy khỏi ghế.
“Y Hạo Phong, chuyện này là bà làm sao? Bà quá vô liêm sỉ rồi, vì đuổi tôi đi, vậy mà giới thiệu phụ nữ cho Vinh Hàn.”
Y Hạo Phong vô cùng bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tôi phải hỏi cô làm gì ấy, ngoan ngoãn ở nhà họ Lục làm vợ bé, không phải rất tốt sao? Cứ thích làm chuyện không biết tự lượng sức mình, không có mệnh thái hậu, lại toàn thân bệnh thái hậu.

Kết quả tự mình tìm đường chết.”
Tư Mã Ngọc Như có kích thích muốn thắt cổ, cô ta cũng hối hận, hối hận mình quá thiếu kiên nhẫn.
Một chiêu sai cả bàn cờ.
“Nếu không có Hoa Hiền Phương cấu kết với bà làm việc xấu, bà đã sớm bị Vinh Hàn đá về bờ bên kia đại dương, đâu còn có thể ở nhà họ Lục làm thái hậu?”
Y Hạo Phong nhún vai: “Trên thế giới này không có nếu.

Thực ra cô vẫn ở nhà họ Lục, thì vẫn giẫm lên đầu tôi, tôi không quật ngã được cô.

Hãnh diện của tôi hiện giờ, còn không phải nhờ cô cho cơ hội.”
Tư Mã Ngọc Như nghiến răng: “Bà cho rằng Thượng Quan Yến Nhi là con chim tốt đẹp gì sao? Nếu cô ta gả cho Vinh Hàn, lại sinh ra con trai, còn không phải sẽ tranh tài sản với Lục Kiến Nghi.”
“Có phải cô đã quên rồi không, bây giờ người nắm quyền ở nhà họ Lục là Kiến Nghi, không phải Vinh Hàn.

Cô ta chỉ có thể tranh gia sản của Vinh Hàn, không có một chút liên quan nào với Lục Thị.

Gia sản của Vinh Hàn Kiến Nghi sẽ không tranh một đồng, tiền bạc và công ty trong tương lai, chắc chắn sẽ chia cho Ngọc Thanh và con riêng kia.

Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thượng Quan Yến Nhi là ai, không cần tôi nói, cô hẳn là biết rất rõ.”
Y Hạo Phong chậm rãi nói: “Còn có một chuyện, cô vẫn chưa thể chuyển lên chính thức, Tư Mã Ngọc Thanh cuối cùng sẽ có thân phận con riêng, mà đứa bé kia là con trai trưởng, chắc chắn sẽ giẫm lên đầu Ngọc Thanh.”
Tư Mã Ngọc Như giật nảy mình một cái, sao cô ta không nghĩ tới chuyện này, một khi Thượng Quan Yến Nhi lên nắm quyền, Ngọc Thanh sẽ thành cái đinh trong mắt cô ta, cái gai trong thịt.


Đến lúc đó, không phải là cô ta sẽ nghĩ biện pháp giết chết Ngọc Thanh.
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để Thượng Quan Yến Nhi hay là những người phụ nữ khác cướp đi vị trí nên thuộc về cô ta.
Gia sản và công ty của Lục Vinh Hàn nên thuộc về Ngọc Thanh, người nào cũng đừng nghĩ tới chuyện cướp đi một đồng.
“Y Hạo Phong, tôi tuyệt đối sẽ không để gian kế của các người thực hiện được, Thượng Quan Yến Nhi đừng nghĩ lên nắm quyền.” Cô ta thở hổn hển rời đi.
Y Hạo Phong chậm rãi uống một ngụm cà phê, khóe miệng hơi nhếch lên chút ý cười ác độc, dây là khoái cảm sinh ra sau khi cho kẻ địch một kích trí mạng.
Thực sự không nghĩ tới, Tư Mã Ngọc Như cũng sẽ có ngày như vậy.
Đúng là ông trời có mắt.
Lúc này, đám Lục Kiến Nghi đã leo tới giữa sườn núi.
Kiến Dao và Kiến Diệp còn nhỏ, không thích hợp leo lúi, Khải Liên và vú em đã dẫn theo bọn họ ngồi cáp treo đi lên đỉnh trước.
Trên núi gió lạnh khẽ lướt qua.
Mọi người ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một lát.
Tư Mã Ngọc Thanh uống một ngụm nước to: “Hôm nay leo núi xong, có lẽ em sẽ mất một cân thịt.”
“Chị xem, đợi em ăn mấy miếng thịt bò lại bổ sung thịt ngay ấy mà.” Lục Sênh Hạ cười hì hì.
“Chị nhắc tới thịt bò, em có chút đói bụng.” Tư Mã Ngọc Thanh liếm đầu lưỡi.
“Hôm nay chúng ta sẽ đóng quân dã ngoại trên đỉnh núi ạ?” Hứa Kiến Quân hỏi.
“Đúng vậy.” Hoa Hiền Phương cười khẽ nói.
“Thật tốt quá, con thích đóng quân dã ngoại.” Hứa Kiến Quân vui vẻ vỗ tay.
Cố Nhược Đồng quan sát cảnh sắc ở phía xa: “Ở trên núi nhìn thành phố Long Minh thật đẹp, đây là lần đầu tiên tôi đi leo núi kể từ khi tới thành phố Long Minh.”
“Chúng tôi hoạt động rất nhiều, nếu không phải chị Dĩ Nhiên mang thai, chị ấy và anh Nhân Thiên sẽ tới.


Sau này chỉ cần cô rảnh đều có thể tới tham gia.” Hoa Hiền Phương cười nói.
“Mọi người cùng nhau chơi đùa, thực sự rất vui vẻ, một mình chơi không có ý nghĩa lắm.” Cố Nhược Đồng nói.
“Bởi vì có chúng cháu ở đây, mọi người mới có thể vui vẻ, đúng hay không? Trẻ con chính là quả vui vẻ của người lớn.” Hứa Kiến Quân nghiêng đầu, ngọt ngào ngây thơ nói.
Cố Nhược Đồng gật đầu nói: “Đúng vậy, chính vì có trẻ con mới náo nhiệt.”
“Vậy sau này dì và cậu Như Thông sinh nhiều mấy đứa.” Hứa Kiến Quân biết thời biết thế, trả lời rất nhanh.
Tần Như Thông vừa mới uống một ngụm nước, lập tức phun ra hết.
“Bảo bối, hôm nay nho rất ngon, ăn nhiều mấy quả đi.”
Anh ta lấy mấy quả nho ra nhét vào trong miệng Hứa Kiến Quân, chặn cái miệng nhỏ nói lung tung.
Hứa Kiến Quân vừa ăn vừa dùng giọng nói mơ hồ không rõ nói: “Cậu Như Thông, có phải là cậu thẹn thùng hay không, như vậy không được đâu.

Mẹ cháu và bố ma vương đã sinh ba đứa bé, chú phải cố gắng lên, tranh thủ đuổi kịp nha.

Hơn nữa không phải cậu phải sinh em gái gả cho Kiến Diệp sao? Đừng cách biệt tuổi tác quá nhiều, sẽ có sự khác biệt.
Tần Như Thông cười giễu cợt: “Cậu mà sinh em gái nhỏ, gả cho cháu có được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận