Lục Sênh Hạ thở dài: “Con đột nhiên phát hiện bố rất giống với Đỗ Di Nhiên.
Lúc trước bọn con không ngừng nói cho Đỗ Di Nhiên, người đàn ông tối hôm đó không phải là anh cả, đứa bé của cô ta cũng không phải của anh cả, nhưng cô ta chết cũng không chịu tin tưởng.
Bây giờ người đàn ông kia lộ ra bộ mặt thật, nhốt cô ta lại, còn cướp đi đứa bé làm lợi thế, khiến cô ta hối hận cũng không kịp.”
“Bố, bố cũng giống y như vậy, khăng khăng cho mình là đúng.
Cho dù bọn con nói như thế nào, bố cũng không chịu tin tưởng, trừ khi đợi tới lúc người phụ nữ kia lộ ra bộ mặt thật, khiến bố không kịp trở tay, mới biết cái gì gọi là hối hận.” Lục Sênh Hạ có chút thất vọng nói, đã đến lúc này rồi, ông ấy đừng hi vọng có được sự tha thứ của anh cả.
Dưới cái nhìn của Hoa Hiền Phương, bố chồng là người sĩ diện.
Ông ấy không nguyện ý chấp nhận chân tướng, không nguyện ý đối mặt với hiện thực, không dám thừa nhận thất bại của mình.
Rời khỏi nhà họ Lục khiến ông ấy bị bàn tán, nếu lại để người khác biết ông ta bị Tư Mã Ngọc Như trêu đùa, thì chính là mất hết mặt mũi, sẽ thành trò cười trong giới nhân vật nổi tiếng.
Cho nên ông ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Lục Kiến Nghi mở môi mỏng cười mỉa.
Đối với Lục Vinh Hàn, anh đã sớm không ôm bất cứ hi vọng gì nữa.
ngôn tình sủng
“Anh còn có việc, không ở lại nữa.” Nói câu này xong, anh đứng dậy đi lên trên lầu.
Lục Sênh Hạ muốn cản anh lại.
Ở trong chuyện này, đương nhiên là lỗi của bố.
Nhưng mà bố căn bản không nhún nhường, nói xin lỗi với anh cả.
Nút thắt này không thể mở được nữa.
Lục Vinh Hàn cũng đã nhìn ra, mình lại trở thành người không được hoan nghênh, tiếp tục ở lại, chỉ biết càng thêm xấu hổ.
“Thời gian không còn sớm nữa, bố phải đi đây.”
Hoa Hiền Phương vốn muốn giữ ông ấy ở lại ăn cơm tối, nhưng mà nhìn bộ dạng tức giận của Lục Kiến Nghi, bữa cơm tối này sẽ không hài hòa.
Lục Sênh Hạ đi theo ra ngoài, cô ấy có chuyện muốn nói với Lục Vinh Hàn.
“Bố, bố thực sự không định làm lành với anh cả sao?”
Lục Vinh Hàn xua tay: “Không sao cả, từ lúc bố quyết định là rời đi, đã làm tốt chuẩn bị gánh vác toàn bộ hậu quả.”
Lục Sênh Hạ vô cùng thất vọng: “Con vốn cho rằng bố là một người bố tốt, bố rất yêu anh cả, bây giờ con mới phát hiện, hóa ra bố không để ý tới anh ấy một chút nào.
Chẳng trách từ nhỏ tới lớn, cho tới bây giờ bố đều chưa từng quan tâm anh ấy.
Con sẽ không khuyên hai người làm lành nữa, có người bố như vậy, quả thực là bi ai của anh cả.”
Bắp thịt trên mặt Lục Vinh Hàn co rúm lại: “Trách nhiệm của bố đối với thằng bé đã kết thúc từ lúc mười tám tuổi, hiện giờ thằng bé đã kết hôn, có gia đình, không cần bố nữa.”
“Bố đừng quên, từ năm anh ấy mười bốn tuổi, bố mới bắt đầu trách nhiệm của mình.
Bố chỉ cố gắng chịu trách nhiệm bốn năm, còn nợ anh ấy mười bốn năm.” Lục Sênh Hạ bĩu môi.
“Bố nợ thằng bé, cho nên giao cả tập đoàn Lục thị cho thằng bé, coi như là bồi thường đối với thằng bé.” Lục Vinh Hàn có chút âm u nói.
“Anh cả là con trai trưởng duy nhất của bố, là đứa con ưu tú nhất trong nhà, vị trí người thừa kế vốn thuộc về anh ấy.” Lục Sênh Hạ nói.
Khóe miệng Lục Vinh Hàn run rẩy, ông ấy chỉ muốn duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Dù sao ông ấy là bố, trên thế giới này có bao nhiêu người bố xin lỗi con trai.
“Sênh Hạ, cho dù bố làm chuyện gì, đối với con, bố đều kết thúc trách nhiệm và nghĩa vụ của một người bố.
Hơn nữa chỉ cần con nguyện ý, có thể tới ở cùng bố bất cứ lúc nào.
Con là con gái bố yêu thương nhất, con nói bố như vậy, khiến bố vô cùng đau lòng.”
“Con là con gái của bố, mà con lại càng là con gái của nhà họ Lục, con sẽ không rời khỏi nhà họ Lục.” Lục Sênh Hạ không chút do dự nói chắc như đinh đóng cột.
Lục Vinh Hàn xoa đầu cô ấy, ông ấy biết từ nhỏ con gái đã thích dán lấy Lục Kiến Nghi.
Ở trong lòng cô ấy, Lục Kiến Nghi mới là thần tượng của cô ấy, không phải là người bố này.
“Sênh Hạ, con còn nhỏ, không hiểu rõ chuyện của người lớn.
Đợi con trưởng thành, kết hôn, con mới hiểu.”
“Dù sao con sẽ không tìm một nửa kia bị gia tộc phản đối.” Lục Sênh Hạ quay đầu đi trở về.
Lục Vinh Hàn vô cùng buồn bực, tâm trạng của ông ta, trên thế giới này sẽ không ai có thể hiểu được.
Trở lại phòng khách, hai tay của Lục Sênh Hạ vòng quanh ngực, thở dài một hơi.
“Bố thực sự rất cố chấp, không nguyện ý nhượng bộ một chút nào, rõ ràng là lỗi của bố, ngay cả câu xin lỗi cũng không chịu nói.”
“Người già chính là như vậy, không chịu nhún nhường, thực ra trong lòng ông ấy đã biết mình sai, cũng hối hận, nhưng không nguyện ý thừa nhận.” Hoa Hiền Phương nhún vai.
Còn có một chuyện quan trọng nhất, theo ý ông ấy cho dù mình ăn năn, Lục Kiến Nghi cũng sẽ không tha thứ cho ông ấy, cần gì phải tự làm mình mất mặt?
Băn khoăn của ông ấy cũng là có khả năng, nút thắt ở trong lòng Lục Kiến Nghi, không phải nói vài ba câu là có thể mở.
Băng dày ba thước, muốn hòa tan, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
“Thôi, chuyện giữa hai bố con bọn họ, để bọn họ tự mình giải quyết đi, chúng ta sốt ruột cũng vô dụng thôi.”
Lúc này ở bên thành phố Long Minh, Tư Mã Minh Thịnh đang khuyên chị gái Tư Mã Ngọc Như trở về.
“Chị, chị đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, cần phải trở về, Ngọc Thanh còn đợi chị chăm sóc đấy, không phải là chị định mặc kệ thằng bé đấy chứ?”
Mã Trúc Mai ngồi ở bên cạnh không nói gì.
Cô ta vốn định đón con trai về nhà, nhưng con trai nói sợ Tư Mã Ngọc Như, không dám ở nhà qua đêm.
“Chị cả, chị về nhà mẹ đẻ nhiều ngày như vậy, anh rể cũng không gọi điện thoại tới, không phải là không cần chị nữa đấy chứ?”
Tư Mã Ngọc Như liếc cô ta một cái: “Em đứng có mà nói linh tinh, anh ấy đang bận rộn làm việc, không rảnh tới.
Hơn nữa chị cũng không phải người gọi tới là tới, đuổi thì đi.
Tính tình của anh ấy, chị rõ hơn bất cứ người nào, biết nên nắm anh ấy trong tay như thế nào.”
“Không phải như vậy, dù sao anh rể vẫn còn trẻ, bên cạnh khó tránh khỏi sẽ xuất hiện kẻ thứ ba thứ tư, nhỡ đâu có ngày anh ấy thích người phụ nữ khác, vậy thì không xong đâu, chị nên trở về trông chừng anh ấy.” Mã Trúc Mai nói.
“Người phụ nữ nào dám đánh nghiêng tâm tư của anh ấy, chị sẽ xé xác cô ta ra.
Đối phó kẻ thứ ba kẻ thứ tư, chị có rất nhiều thủ đoạn.” Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển nói.
Mã Trúc Mai cười nói: “Cũng phải, Y Hạo Phong đều là bại tướng dưới tay chị, còn cần lo lắng những người khác sao? Người phụ nữ duy nhất chị không thể làm gì được, chỉ có Hoa Hiền Phương.”
Vừa nhắc tới cái tên này, Tư Mã Ngọc Như lập tức nổi giận, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
“Kẻ tiện nhân kia chắc chắn là bát tự không hợp, ngũ hành tương khắc với chị, mới làm thế nào cũng không thể khiến cô ta chết.” Cô ta dời mắt nhìn về phía Tư Mã Minh Thịnh: “Em nhanh nghĩ biện pháp, diệt trừ người phụ nữ này đi.”
“Chị, chị đừng lăn qua lăn lại nữa.
Cô ta mà chết, nhà họ Lục và Lục Kiến Nghi chắc chắn sẽ đại khai sát giới, đến lúc đó chúng ta người nào cũng đừng nghĩ tới chuyện sống sót.” Tư Mã Minh Thịnh bĩu môi, bây giờ cô ta đã không còn là người nhà họ Lục, về mặt sự nghiệp căn bản không giúp được cậu ta, cậu ta sẽ không vì cô ta, đi làm chuyện mạo hiểm, bẫy chính mình.
Tư Mã Ngọc Như có chút buồn bực: “Em mời sát thủ lợi hại, ẩn nấp kỹ một chút, có ai biết được?”
“Với thế lực của nhà họ Lục, không có chuyện gì không điều tra ra được.
Chị đừng ôm ấp hi vọng nữa.
Chỗ dựa vững chắc là anh rể đã bị quật ngã, với thực lực của chúng ta hiện giờ muốn đấu với nhà họ Lục giống như lấy trứng chọi đá.
Bọn họ nhẹ nhàng giơ chân lên sẽ nghiền chúng ta thành bã vụn.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
“Nói cũng phải.” Mã Trúc Mai gật đầu: “Chị, chuyện chị cần làm là giúp bọn em đoạt lại được tập đoàn Mã thị, như vậy mới khiến thế lực của chúng ta lớn mạnh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...