Sau khi Lục Vinh Hàn đi vào, Lục Kiến Nghi xoay người muốn đi lên lầu, nhắm mắt làm ngơ.
Hoa Hiền Phương nháy mắt với Lục Sênh Hạ, Lục Sênh Hạ vội vàng chạy tới, ôm lấy cánh tay của anh: “Anh cả, chị dâu đã chuẩn bị trà chiều xong rồi, anh ngồi xuống đi, mọi người uống cùng nhau.”
Lục Kiến Nghi liếc cô ấy một cái: “Anh còn có việc phải làm, các em tự mình chơi đi.”
Hứa Kiến Quân đi tới: “Bố ma vương, lát nữa bố hãy làm việc, con muốn uống trà chiều cùng với bố.”
Con trai bảo bối đã cầu xin, Lục Kiến Nghi tuyệt đối sẽ không từ chối, anh ôm lấy cậu bé, để cậu bé ngồi lên trên chân mình.
“Được, lát nữa sẽ đi làm việc, ở cùng với bảo bối của bố.”
Hoa Hiền Phương bưng hồng trà, hoa quả và bánh ngọt tới.
Lục Kiến Nghi cầm lấy một miếng cam đưa cho Hứa Kiến Quân, nhìn cậu bé trong đôi mắt tràn ngập cưng chiều.
Bây giờ đối với anh mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn yêu thương đứa con trai cả mất mà được lại này.
Lục Vinh Hàn nhìn con trai và cháu nội, trong lòng có chút cảm khái.
Lục Kiến Nghi lớn như vậy, cho tới bây giờ bọn họ đều chưa từng ngồi trên ghế sô pha cùng uống trà chiều như thế.
Hoa Hiền Phương rót một chén trà cho ông ấy: “Bố, đây là trà đại hồng bào mới mua hai ngày trước, mùi vị thuần hậu ngọt lành, bố nếm thử xem.”
Lục Vinh Hàn nhấp một ngụm, gật đầu: “Quả thật là trà ngon.”
Kiến Diệp và Kiến Dao ngồi bên cạnh ông ấy: “Ông nội, ông ở một mình không sợ hãi ạ?” Kiến Dao nghiêng đầu hỏi.
“Ông nội là người lớn, không có gì phải sợ.” Lục Vinh Hàn cười.
“Nhưng mà ở một mình, không có ai nói chuyện với ông, không có ai chơi với ông, rất nhàm chán nha.” Kiến Dao chậc chậc một tiếng: “Cháu thích mọi người ở cùng với nhau, buổi sáng có thể cùng nhau chơi đùa, vô cùng vui vẻ.”
“Cháu cũng thích mọi người ở cùng với nhau.” Tư Mã Ngọc Thanh nói: “Bình thường dượng đến công ty, tan học trở về chỉ có mình cháu, người giúp việc thì cũng làm việc, cũng sẽ không chơi với cháu, cháu rất buồn chán.”
Lục Vinh Hàn vuốt ve đầu cậu bé: “Cháu không muốn ở cùng dượng, muốn về nhà à?”
“Không phải, cô đang ở nhà cháu, cháu cũng không dám trở về, cháu sợ hãi.” Tư Mã Ngọc Thanh rụt cổ, nghĩ tới hình ảnh đẫm máu mà khủng bố tối đó, cậu bé vẫn còn sợ hãi.
Chỉ dám tới chơi vào ban ngày, không dám ở lại đó qua đêm.
“Bà hai còn chưa chữa khỏi chứng mộng du ạ?” Hứa Kiến Quân hỏi.
“Mộng du không chữa khỏi được hết, chú tra google rồi, y học đều không rõ nguyên nhân chân chính của bệnh mộng du, chỉ biết đây là một loại chướng ngại của giấc ngủ.
Mộng du chỉ có thể dùng thuốc khống chế, có lẽ cả đời này cô phải uống thuốc.” Tư Mã Ngọc Thanh có chút ưu thương nói.
Lục Vinh Hàn thở dài, ông ấy cũng không nghĩ tới Tư Mã Ngọc Như sẽ có bệnh như vậy, nếu cô ta có thể buông bỏ chấp niệm sớm một chút, tâm bình khí hòa sống, thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Hứa Kiến Quân ăn một miếng cam, chậm rãi nói: “Cháu cảm thấy con người nên lương thiện một chút thì tốt hơn.
Cả ngày chỉ nghĩ tính kế này tính kế kia, sớm muộn gì cũng sẽ khiến mình bị bệnh.
Đây gọi là tính toán mưu kế tường tận, lầm lỡ thì sẽ mất đi tính mạng.”
Lục Vinh Hàn không nói gì, chỉ cần Tư Mã Ngọc Như không chịu ăn năn, không chịu tỉnh ngộ, bọn họ sẽ không có khả năng làm lành.
“Hiền Phương, gần đây công việc của con và Kiến Nghi có bận rộn không?” Ông ấy chuyển đề tài, thử thăm dò nói chuyện với con trai.
Lục Kiến Nghi không để ý tới ông ấy, giống như ông ấy là người tàng hình.
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Sau khi kết thúc cuộc họp báo năm nay, phía bên con có thể thoải mái hơn một chút.
Kiến Nghi thì phải quản lý Đế Vương, còn quản lý cả Lục Thị, tất nhiên là bận rộn hơn con nhiều.”
Kiến Dao nhếch miệng cười: “Chỉ cần bố rảnh rỗi sẽ chơi cùng với bọn con, bố là người bố tốt nhất trên thế giới này, con yêu bố nhất.”
Lục Kiến Nghi cưng chiều vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con gái.
Ở trong lòng anh, gia đình là quan trọng nhất.
Trái tim của Lục Vinh Hàn giống như bị đâm một nhát.
Ông ấy là một người đàn ông vứt bỏ vợ con, phản bội gia đình, là tấm gương xấu cho đám trẻ ở nhà họ Lục.
Đợi bọn nhỏ trưởng thành, hiểu chuyện, có lẽ sẽ trở nên xa lạ với ông ấy.
Ông ấy sẽ trở thành người cô đơn chân chính, cô độc tới chết.
Ở sâu trong lòng, ông ấy hối hận rồi.
Vốn cho rằng làm bạn cả đời với Tư Mã Ngọc Như cũng không tệ, bây giờ mới phát hiện Tư Mã Ngọc Như căn bản không đơn giản như vậy.
Cô ta không phải là một người phụ nữ hiền hậu trời sinh, cam tâm tình nguyện làm một người bình thường.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu lúc trước lựa chọn nhà họ Lục, để Tư Mã Ngọc Như bị nhốt vào Tĩnh Tâm Uyển, trở thành một kẻ điên hoàn toàn, trong lòng ông ta cũng sẽ không dễ chịu.
“Đời này bố làm quyết định gian nan nhất, chính là rời khỏi người nhà quan tâm bố nhất, nhưng bố cũng không hối hận, bố làm chuyện bố phải làm.
Bố từng đồng ý với Tư Mã Ngọc Như, cả đời này sẽ không buông cô ấy ra, bố chỉ thực hiện lời hứa của mình.
Bố không muốn làm một người nói lời mà không giữ lấy lời.”
Trên trán Lục Kiến Nghi bắt đầu nổi đầy gân xanh, Hoa Hiền Phương biết anh bị chọc giận, trước khi anh phát tác, cô vội vàng vươn tay ra nắm lấy tay anh.
Cô đã bảo Hứa Kiến Quân dẫn đám Tư Mã Ngọc Thanh đến phi thuyền chơi.
Đợi bọn nhỏ rời khi cô mới nói: “Bố, vì sao bố chỉ nhớ rõ hứa hẹn với Tư Mã Ngọc Như, nhưng lại quên mình còn là một người chồng, một người bố.
Chẳng lẽ hứa hẹn đối với một người phụ nữ, còn quan trọng hơn trách nhiệm và nghĩa vụ đối với gia đình, đối với vợ, đối với con sao?”
Lời nói của Hoa Hiền Phương gãi đúng chỗ ngứa.
Bắp thịt trên mặt Lục Vinh Hàn co rúm lại.
“Bố rất sự xin lỗi Hạo Phong, cũng rất xin lỗi Kiến Nghi, nhưng mà lúc đó bố không có lựa chọn, bố không thể trơ mắt nhìn Tư Mã Ngọc Như bị đuổi đi, nổi điên mà chết.”
Từ đầu tới cuối, ông ấy đều cảm thấy mình không lam sai.
“Đó là bà ta gieo gió gặt bão, nếu không chịu trừng phạt vì những tội mà mình mắc phạt, thì còn cần pháp luật làm gì?” Trên mặt Hoa Hiền Phương có chút giận dữ, cô vốn muốn bố con Lục Vinh Hàn và Lục Kiến Nghi làm lành, nhưng lời nói của Lục Vinh Hàn khiến cô quá thất vọng.
“Con gái của bố vừa sinh ra đã mắc chứng tim bẩm sinh, cô ấy vốn có thể đạt được chữa trị tốt nhất, nhưng mà bị chị em Tư Mã Ngọc Như đổi đi, đến nay còn chưa rõ sống chết.
Bố con nhà họ Mã, bởi vì dã tâm của chị em Tư Mã Ngọc Như, mà bị sát hại dã man, chẳng lẽ bọn họ đáng chết sao?”
“Những chuyện này đều do Tư Mã Minh Thịnh làm, không có liên quan gì tới Tư Mã Ngọc Như.” Lục Vinh Hàn giải thích.
“Là bố quá ngây thơ rồi, mỗi một chuyện mà Tư Mã Minh Thịnh làm đều không thể thoát khỏi liên quan tới Tư Mã Ngọc Như.
Năm đó bố cho rằng Tư Mã Ngọc Như rời đi, nhưng thực ra bà ta chỉ trốn đi, vẫn luôn âm thầm liên lạc với Tư Mã Minh Thịnh, ngay từ lúc bắt đầu bố chỉ là một quân cờ trong tay bà ta mà thôi.” Hoa Hiền Phương nói.
Lục Vinh Hàn không tin lời cô, chỉ kiên trì với phán quyết của mình.
“Bây giờ cô ấy làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng lúc trước cô ấy không phải như vậy, lúc con vừa mới vào cửa, không phải có quan hệ rất tốt với cô ấy sao?”
Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Đó chỉ là ngụy trang mà thôi.
Chuyện cho tới bây giờ bố vẫn không rõ bộ mặt thật của bà ta, con cũng không thể nói gì hơn nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...