Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Lục Kiển Nghi và Hoa Hiền Phương liếc nhau, cùng cạn lời.

Có một lần Kiến Dạo chơi trò trốn tìm, trốn ở trong ngăn tủ của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện, đang định thân thiết thì bị con gái thấy được.

Hoa Hiền Phương đành phải kiên trì giải thích, bọn họ là đang chơi trò chơi yêu tinh đánh nhau.

Lục Kiển Nghi đỡ trán, vội vàng nói sang chuyện khác: “Kiển Dao nói rất đúng, thời gian của bố đều dành cho Kiến Dao”
Kiển Diệp ở trong sân chơi máy bay với Tư Mã Ngọc Thanh, cậu bé rất độc lập, không thích dính lấy người lớn.

Hoa Vô Song cười nói: “Trong nhà có nhiều trẻ con đúng là náo nhiệt”
Mẹ Hoa bưng bánh kem mới nướng xong tới, Tư Mã Ngọc Thanh ngửi được mùi thơm, lập tức chạy vào với Kiến Diệp: “Ô… Ăn bánh kem, mẹ Hoa làm bánh kem ăn rất ngon”.

Hoa Hiền Phương lấy một miếng bánh kem, đặt vào trong đĩa đưa cho cậu bé.

“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng.”
“Dạ” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu, thổi một cái, sau đó cắn một miếng: “Vị đậu phộng, ăn ngon thật”
Hoa Hiền Phương cười nói: “Ngọc Thanh, cháu ở đây đã quen chưa?”
“Quen ạ, đặc biệt quen” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu như gà con mổ thóc: “Nga hôm qua cô gọi điện tới, bảo cháu về nhà, cháu không muốn trở về đầu, không cẩn thận nửa đêm cô ấy nổi điên, cắt cháu ra như cắt dưa hấu.”
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lục Vinh Hàn đều nhìn chằm chằm Tư Mã Ngọc Như uống thuốc, cô ta uống mơ mơ màng màng, lúc nửa đêm tất nhiên sẽ không đứng dậy mộng du..


Hoa Vô Song chậc chậc: “Mộng du này đúng là rất dọa người, nhất là có khuynh hướng bạo lực”
Tư Mã Ngọc Thanh rụt cổ: “Cô vặn đầu con chuột đồng nhỏ của cháu ra, còn lột da của nó, cháu đều bị dọa đái ra quần.

Cháu cảm thấy cô ấy đã sớm không phải là cô cháu, mà là người ngoài hành tinh”
“Là từ sao hỏa tới sao?” Kiến Dạo nghiêng đầu, tò mò chớp to mắt.

“Có lẽ là sao hỏa, có lẽ là titan, hoặc là từ bên ngoài hệ mặt trời” Sau khi Tư Mã Ngọc Thanh nói xong thì gãi đầu: “Khi nào Kiển Quân trở về vậy ạ? Cháu muốn đi lái phi thuyền vũ trụ rồi”
“Chủ nhật anh trai sẽ trở về, đợi anh ấy trở về chúng ta cùng lên sao hỏa chơi” Kiến Diệp nói.

Hoa Vô Song vẫn nhớ tới chuyện của Đỗ Thị: Kiển Nghi, hợp tác sẽ không tạm dừng đúng không? Hai ngày nay cổ phiếu của Đỗ Thị đã giảm không ít”.

Lục Kiển Nghi nhún vai, bộ dạng giống như Càn Khôn nằm trong tay: “Cô, cô phải vững vàng”
Đôi mắt Hoa Vô Song khẽ chớp, nếu anh nói như vậy, nói vậy có dự tính của anh.

Nếu bà cụ không áp Đỗ Di Nhiên đến nhà họ Lục chịu đòn nhận tội, chuyện này đừng hi vọng có thể giải quyết thỏa đáng.

Lâm Đại Dao uống một ngụm trà, nói: “Dù gì Đỗ Di Nhiên cũng là thiên kim nhà giàu, sao làm như không tìm được đàn ông vậy? Cô ấy phát hiện, mỗi lần nhìn thấy anh rể, Đỗ Di Nhiên sẽ như ruồi bọ thấy mật, giống như đói.

Hoa Hiền Phương cười mỉa nói: “Có thể là thiểu tình yêu”
Hoa Vô Song bĩu môi: “Cô ta làm kẻ thứ ba tới mức nghiện, một ngày không đi cấy góc tường, trong lòng sẽ ngứa ngáy”
Ăn cơm tối xong, Lục Kiển Nghi và vợ đi dạo ở trong vườn hoa.

Kiến Dao chạy tới, đôi mắt nhìn chằm chằm bụng mẹ không chớp.

“Bố, bụng của mẹ thật to, bên trong là cục cưng nhỏ ạ?”
Bà Lý nói với cô bé, sở dĩ bụng mẹ cô bé càng lúc càng to giống như quả bóng hơi, là vì bên trong có một cục cưng nhỏ.

Trước khi cô bé và Kiển Diệp sinh ra cũng ở trong bụng mẹ giống y như vậy.

Lục Kiến Nghi vuốt ve đầu cô bé: “Bên trong là một cục cưng nhỏ, là em trai hoặc em gái của các con, rất nhanh sẽ sinh ra” Kiến Dao chớp đôi mắt to đẹp: “Là người nào bỏ cục cưng vào trong bụng mẹ vậy ạ?” Lục Kiến Nghi bị sặc: “Đương nhiên là bố bỏ”
“Con và Kiển Diệp cũng là bố bỏ vào ạ?” Vẻ mặt Kiển Dao tò mò.


Lục Kiển Nghi đỡ trán, bây giờ tiến hành loại giáo dục này đối với trẻ con, có phải sớm một chút rồi không?
“Hai con đều là bố bỏ vào”
“Vậy anh trai thì sao? Anh trai cũng là bố bỏ vào bụng mẹ à?” Kiến Dao bày ra bộ dạng đánh vỡ nồi cát hỏi tới cùng.

Câu hỏi này làm khó Lục Kiển Nghi.

Còn bỏ vào nữa hay không đây? Hoa Hiền Phương vội vàng nói sang chuyện khác: “Bảo bối, đi tìm em trai và chủ Ngọc Thanh chơi đi”
“Con muốn ở đây chơi với bố mẹ” Kiển Dao nói, cô bé thích ở bên cạnh Lục Kiển Nghi.

Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng véo má cô bé: “Bà ngoại cắt hoa quả, con đi ăn trái cây trước, ăn xong lại tới đây chơi”
Đôi mắt đen tuyền của Kiến Dao nhanh chóng đảo hai vòng.

“Con chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, con và Kiển Diệp chỉ có một bố, anh trai thì có hai bố.

Đây là vì sao ạ? Chẳng lẽ hai bố cùng đặt anh vào trong bụng mẹ sao?”
Hoa Hiền Phương bị sặc một cái, trước mắt xuất hiện một đám quạ đen bay qua.

“Đây không phải là câu hỏi trẻ con nên hỏi, nhanh đi ăn trái cây đi” Cô lộ ra vẻ nghiêm túc.

Kiến Dao làm mặt quỷ: “Được rồi, đợi con ăn xong hoa quả lại hỏi hai người” Cô bé đi theo vú em rời đi.

Hoa Hiền Phương ngầm lau mồ hôi, yêu tinh nhỏ này mới tí xíu đã khó đối phó.

Lục Kiến Nghi giơ tay vuốt ve cái bụng to của cô, trong đôi mắt sâu đen xuất hiện thần thái sắc bén: “Cô gái ngốc, Kiến Quân có phải là anh bỏ vào hay không?”

Hoa Hiền Phương choáng váng, thực sự không mở bình thì ai biết trong bình có gì “Câu hỏi này quá nhạy cảm, để bọn nhỏ nghe thấy thì không tốt.”
“Em không định khiến thằng bé biến thành câu đố thiên cổ đúng không?” Lục Kiến Nghi nhíu mày, giống như hơi bất mãn.

“Chuyện sớm đã biết đáp án, sao có thể là câu đố được? Sở dĩ Kiến Quân có bộ dạng giống với anh như vậy, là vì hai người sống bên cạnh nhau lâu, cho nên gương mặt sẽ trở nên hơi tương tự.

Hai vợ chồng cũng sẽ như vậy, cho nên người khác mới nói có tướng phu thê” Hoa Hiền Phương làm bộ nghiêm túc giải thích.

Lục Kiển Nghi búng trán cô một cái: “Tương tự là chỉ biểu cảm, không phải ngũ quan, ngũ quan là trời sinh”
Cô lè lưỡi: “Đâu có, anh chưa từng nghe nói câu phụ nữ mười tám sẽ thay đổi sao? Lúc em còn nhỏ như con vịt con xấu xí”.

Lục Kiển Nghi cảm thấy bọt xà phòng hi vọng rất lớn ở ngay trước mắt bay tới bay lui, mà người phụ nữ ngốc này thì cầm kim, đâm thủng từng cải.

Nhìn thấy gương mặt anh càng lúc càng âm trầm, Hoa Hiền Phường dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói: “Bây giờ Kiến Quân rất tốt, thằng bé luôn nói mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này, có hai người bố thương thằng bé.

Nếu anh cảm thấy mấy đứa bé còn chưa đủ, em lại sinh thêm mấy đứa cho anh.”
Lục Kiển Nghi hít sâu một hơi: “Đây là một đứa cuối cùng, tuyệt đối sẽ không còn ngoài ý muốn nữa”
Hoa Hiền Phương vỗ bả vai anh: “Kiển Nghi, không phải là anh vẫn luôn coi Kiến Quân là con trai ruột mình đối đãi sao? Kiến Quân cũng coi anh như bố ruột, thằng bé rất thích anh, như vậy là đủ rồi nha, còn có chân tướng gì cần khai thác nữa?”
Lục Kiến Nghi thở dài, một chút bị thương bay vào trong đôi mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận