Đôi mắt đen tuyền của Hoa Hiền Phương khẽ chớp: “Thực ra Đỗ Di Nhiên chỉ cần hơi thông minh một chút, có thể phân biệt ra được người ở bên cô ta không phải là Kiến Nghi.
Nhưng cô ta không nguyện ý tiếp nhận sự thực, không ngừng thôi miên bản thân, mới khiến âm mưu của đối phương thành công”.
Trên gương mặt Hoa Vô Song lộ ra vẻ giễu cợt: “Cháu có biết cô ta có biệt hiệu gì ở thành phố Tinh Không hay không? Kẻ thứ ba Pizza Hut.
Cô ta thích cay góc tường của người khác, không cảm thấy sỉ nhục, trái lại còn cảm thấy vinh quang.
Cô ta cho rằng mình rất có mị lực, tất cả đàn ông đều phải quỳ gối ở dưới váy của cô ta, sao cô ta có thể tiếp nhận mình thất bại?”
Hoa Hiền Phương lắc chén trà trong tay, giống như đang suy nghĩ: “Có lẽ đối phương nhìn chuẩn điểm này, mới thiết kế ra kế liên hoàn như vậy.
Cháu có thể chắc chắn người này là người hiểu rất rõ Đỗ Dị Nhiên.”
Hoa Vô Song gật đầu: “Cháu nói đúng, người này vô cùng nguy hiểm, nhất định phải tìm ra.
Nếu không còn không biết cô ta sẽ đùa giỡn ra quỷ kế như thế nào?
Hoa Hiền Phương cũng nghĩ giống như vậy, tóm được người giả mạo Lục Kiển Nghi, thì có thể biết được người đứng phía sau bày ra mọi chuyện.
Mỗi ngày Đỗ Dị Nhiên đều trông mòn con mắt, chờ đợi Lục Kiến Nghi có thể tới thăm cô ta, nhưng mãi đến khi cô ta xuất viện cũng không thấy người.
Đối phương vô cùng cẩn thận, nhận ra tình huống không đúng, tất nhiên là không dám xuất hiện.
Hoa Vô Song dặn dò người giúp việc hầm canh gà cho cô ta, ở trước mặt bà cụ, công việc ở mặt ngoài phải làm đủ.
Đỗ Di Nhiên tức giận liếc bà ấy một cái: “Không phải là bà động chân động tay vào trong canh gà đấy chứ?”
Hoa Vô Song cười mỉa một tiếng: “Loại chuyện này chỉ có cô mới làm ra được.
Hơn nữa trong bụng cô chỉ là đứa con hoang, tôi chỉ mong sao cô sinh nó ra, đến lúc đó mất mặt xấu hổ không phải là tôi”
Gương mặt Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh: “Đứa bé của tôi là của Kiến Nghi, các người người nào cũng không được sỉ nhục đứa bé”
“Cô muốn giả ngu thì tiếp tục giả ngu đi, không sao cả” Hoa Vô Song nhún vai.
Cô nhỏ Đỗ đi tới, cô ả là ngày hôm qua tới, xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên là cô ả phải thu dọn cục diện rối rắm thay Đỗ Di Nhiên.
“Hoa Vô Song, bà và bên Hoa Hiền Phương bàn như thế nào rồi?”.
“Đây đều là quyết định của mình Kiến Nghi, nếu tôi không hỏi Hiền Phương, con bé cũng không biết” Hoa Vô Song không chút hoang mang nói: “Hiền Phương ấy à, là đầu quả tim Kiến Nghi sủng ái, nâng niu trong lòng bàn tay đều sợ đụng vào, muốn trực tiếp bọc ở trong ngực.
Di Nhiên làm ra hành động xấu xa như vậy, tất nhiên là chọc tức cậu ấy.
Nếu không phải Hiền Phương tâm địa thiện lương, lấy ơn báo oán, ở bên cạnh khuyên bảo Kiển Nghi, nếu không không chỉ tạm dừng hợp tác đơn giản như vậy rồi.”
Từng chữ mà bà ấy nói giống như mũi nhọn, đâm mạnh vào trong tử huyệt của cô ta.
“Bà đừng dát vàng lên mặt Hoa Hiền Phương nữa, hai bọn họ chỉ làm bộ ân ái trước mặt mọi người mà thôi, trở về nhà đóng cửa lại, ngay cả nói cũng không nói nhiều một câu”.
Hoa Vô Song cười ha ha.
“Người ta ở nhà làm gì, chẳng lẽ cô biết? Nếu vợ chồng nhà người ta bằng mặt mà không bằng lòng, cho dù thế nào cũng không ngụy trang được, nhất định sẽ bị lộ.
Hiền Phương nhà chúng tôi là vưu vật như thiên tiên, có cả đống người thích, còn có hai người đàn ông độc thân hoàng kim si tình ở bên cạnh chờ đợi con bé, nếu Lục Kiến Nghị đối xử không tốt với con bé, con bé đã sớm phủi tay rời đi, đầu thể ở lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Không giống một số phàm phu tục tử, thích bám dính lấy người ta, người ta chán ghét muốn đuổi đi còn không kịp”
Gương mặt Đỗ Di Nhiên sung huyết đỏ bừng, cô ta mới đắc ý mấy ngày, đã lập tức té xuống từ trên trời cao.
“Hoa Vô Song, bà đừng có mà ở đây châm chọc khiêu khích, Kiến Nghi tự mình nói với tôi, anh ấy không thích Hoa Hiền Phương, người trong lòng anh ấy là tôi.
Anh ấy đã sớm muốn ly hôn với Hoa Hiền Phương, nhưng vì Hoa Hiền Phương có di chúc của ông cụ làm chỗ dựa vững chắc, mới không ly hôn được”
Hoa Vô Song cười càng to hơn: “Người nói với cô những lời này không phải là Lục Kiến Nghi, mà là tên giả mạo.
Lục Kiển Nghi là người lạnh lùng kiêu ngạo cỡ nào, cẩn thận biết bao nhiêu, cậu ấy sẽ tùy tiện để lộ tâm tư của mình với một người phụ nữ sao? Dùng ngón tay để suy nghĩ cũng biết là sẽ không.
Cô ấy à, bị người ta coi như khỉ đùa giỡn, còn chưa tỉnh ngộ lại”.
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giống như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch tới tận lỗ tai.
“Bà đừng ở đây mà ăn nói linh tinh, người ở bên cạnh tôi là Kiển Nghi, không thể giả được.
Cái gì mà mặt nạ mô phỏng, các người đúng là giỏi biên soạn, cho rằng đang đóng phim à”.
“Di Nhiên, tôi biết cô có đam mê đục khoét góc tường, thích cậy góc tường của người khác, làm kẻ thứ ba tới mức nghiện, nhưng mà góc tường của Hiền Phương nhà chúng tôi, cô thực sự không cạy nổi đầu.
Bởi vì cô kém Hiền Phương quá xa, người nào cũng không nỡ từ bỏ khối ngọc tuyệt mỹ như vậy, mà lựa chọn thủy tinh bình thường”
Đỗ Di Nhiên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đường đường là thiên kim nhà giàu có, Hoa Hiền Phương chỉ là một người xóm nghèo bay ra thành Ma Tước thối, xách giày cho tôi cũng không xứng”
“Cô còn sống ở thế kỷ mới hay không đây? Bây giờ Hiền Phương nhà chúng tôi là CEO công ty đưa ra thị trường, nhà thiết kế thiên tài đứng đầu giới đá quý, có ngoại trừ ở nhà sống phóng túng, còn có thể làm gì? Ngay cả báo cáo kế hoạch hợp tác cũng không viết nổi.
Cô không biết Lục Kiển Nghi và nhà họ Lục coi thường có cỡ nào sao? Còn muốn trèo cao, cho dù là làm thiếp, người ta cũng không cần”.
Đỗ Di Nhiên tức tới mức phổi sắp nổ tung, ngay cả tóc đều tỏa ra lửa giận.
“Cô, cô xem người phụ nữ này tiểu nhân đắc chí chưa kìa, còn dám trách mắng cháu như vậy.
Nếu đổi lại là trước đây, cô ta ngay cả tư cách lớn tiếng nói chuyện với cháu cũng không có.”
Cô nhỏ Đỗ trừng mắt nhìn Hoa Vô Song một cái: “Dù sao Di Nhiên cũng là một nửa con gái của chị, chị bỏ đá xuống giếng như vậy, quá không phục hậu rồi”
Hoa Vô Song xì một tiếng: “Cô ta quyến rũ cháu rể tôi, hại cháu gái ruột của tôi, tôi không tát cô ta hai cái, đã tính là là tốt bụng lắm rồi.
Người phụ nữ này ấy à, làm gái chính là muốn bị người ta mắng, tôi tin tâm lý sức chịu đựng của Di Nhiên vô cùng tốt, đối với những lời tôi nói đã sớm luyện thành thói quen, bởi vì cô ta bị như vậy không biết bao nhiêu lần”
Đỗ Di Nhiên giậm chân hét ầm lên, giương nanh múa vuốt muốn xông về phía bà ấy: “Hoa Vô Song, tôi phải giết bà”
Cô nhỏ Đỗ vội vàng vươn tay ra ôm lấy cô ta: “Bây giờ cháu mang thai không ổn định, trăm ngàn lần không thể kích động.”
“Cháu phải đi tìm bà nội, cháu phải nói với bà người phụ nữ này khinh người quá đáng, bảo bà đuổi người phụ nữ này ra khỏi nhà họ Đỗ” Đỗ Di Nhiên tức tới mức toàn thân đều đang run lẩy bẩy.
Hoa Vô Song “xì” một tiếng: “Cô đi tố cáo đi, bây giờ người tổn hại tới ích lợi của nhà họ Đỗ không phải là tôi.
Cô có biết nhà họ Đỗ vì lần hợp tác này mà bỏ vào bao nhiêu hay không, phương diện kỹ thuật gì đó đều nằm trong tay của Đế Vương, nếu tạm dừng hợp tác, chúng ta sẽ tổn thất vô cùng nặng.
Ngày hôm qua tin tức này truyền ra, cổ phiếu đã giảm đi mấy điểm, cô không biết bà cụ sốt ruột tới mức nào đâu.
Tất cả chuyện này đều vì đứa cháu gái bất hiểu như cô làm hại”.
Mấy ngày nay trong lòng Đỗ Di Nhiên luôn nghĩ vì sao Lục Kiến Nghi không đến thăm cô ta? Đâu quan tâm tới chuyện của công ty?
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm Lục Kiến Nghi, anh ấy không nói rõ ràng chuyện này, tôi sẽ không rời đi” Cô ta thở hổn hển xông ra ngoài, cô nhỏ Đỗ vội vàng đi theo sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...