Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Ý của em là, ở trong lòng em, anh vẫn là một sự tồn tại có cũng được, không có cũng chẳng sao, bất kỳ lúc nào cũng có thể thay thế?” Trên mặt anh đen như đít nồi.

Hoa Hiền Phương nhún vai.

“Một người phụ nữ giao tất cả mọi thứ của mình vào tay người đàn ông, chính là bắt đầu hủy diệt, mẹ và thím năm cũng chính là ví dụ tốt nhất.


Lục Kiến Nghi có chút cạn lời.

Rất rõ ràng cô còn chưa tin anh.

Đường dài còn lắm gian truân, anh cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.

“Người phụ nữ ngu ngốc này, anh và bọn họ không giống nhau, một ngày nào đó em sẽ rõ.


Hoa Hiền Phương cũng biết anh không giống bọn họ, chỉ là con người đều sẽ thay đổi, con đường ở phía trước vẫn còn rất dài, chờ đến khi cô đến tuổi của thím năm, hoa tàn ít bướm, anh có còn đối xử với cô tốt như trước hay không, không nói trước được.

“Nói gì thì nói, nếu như có một ngày anh không còn thích em nữa, hãy nói cho em biết, đừng phản bội hôn nhân của chúng ta, em sẽ không dây dưa với anh đâu, em sẽ dứt khoát rời đi, trả lại tự do cho anh.


Lục Kiến Nghi ôm cô vào trong ngực.

“Bé ngốc, anh mãi mãi sẽ không để cho em rời đi.



Ngày hôm sau, chú năm dẫn Tuesday đến.

Liễu Giai Tuệ mặc quần áo đẹp, cùng với thím năm tao nhã tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.


Hoa Hiền Phương mỉm cười nói.

“Chú đã đừng nghe câu, đừng quên bạn bè lúc gian nan, đừng phụ vợ hiền khi nghèo khó?”
Chú năm bĩu môi.

“Chú chỉ biết trong ba tội bất hiếu, không con nối dõi chính là lớn nhất.


“Không phải thím đã sinh con cho chú ư?” Hoa Hiền Phương hỏi ngược lại một câu.

“Một con nhóc thì làm được gì chứ? Đâu thể nối dõi tông đường.

” Chú năm thở hổn hển một tiếng, đây là cớ mà ông ta đã nghĩ trước khi đến.

Hoa Hiền Phương sâu xa nhìn ông ta.

“Chú đến nhà họ Lục cũng đã mười nắm, chắc hẳn cũng biết quy củ nhà họ Lục, đừng nói là chỉ có một đứa con gái, cho dù không con, cũng không thể li dị vợ.


Vẻ mặt chú năm vặn vẹo.

“Chú và bà ta đã không còn tình cảm gì nữa, cứ sống chết níu lấy cũng không có ý nghĩa gì, chẳng bằng buông tay tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.


Vẻ mặt Hoa Hiền Phương lạnh nhạt, giọng điệu hờ hững.

“Trước đó chú năm chỉ có hai bàn tay trắng, không nhà không xe không tiền, nếu như không phải dựa vào dây dưa đến cùng cũng đâu theo đuổi được thím, khi đó sao chú không nghĩ đến chuyện buông tay, để cho thím năm gả cho một người thật sự yêu thương và hiểu được quý trọng mình.


Lời này nói trúng tim đen, đâm vào chỗ mà chú năm không muốn để cho người ta thấy nhất.

“Chú có được ngày hôm nay cũng không phải dựa vào nhà họ Lục, là do chú tự mình gây dựng.


“Số tiền đầu tiên của chú là do người mẹ đẻ của thím đưa cho chú, công ty cũng là do thím và chú cùng nhau gây dựng, điểm này chúng ta nhất định phải rõ ràng.

” Hoa Hiền Phương không chút hoang mang nói.

Gân xanh trên trán chú năm nổi lên.

“Chẳng lẽ cháu đến khởi binh hỏi tội?”
Hoa Hiền Phương nhún vai đáp.

“Chú à, cháu luôn là người giúp lý không giúp người thân, chú là người sai, phân rõ đúng sai mới dễ bàn bạc chuyện ly hôn.


Trên mặt chú năm lúc trắng lúc xanh.

“Chỉ cần bà ta chịu ly hôn thì chú sẽ không bạc đãi bà ta, chú sẽ đưa cho bà ta căn nhà cũ và ba tỷ.


Hoa Hiền Phương mỉa mai cười một tiếng, mệt cho ông ta còn có thể nói ra những lời này.

Căn nhà cũ kia là sau khi bọn họ kết hôn đã mua nó, là nhà mẹ đẻ của thím cho tiền đặt cọc, căn nhà đó lẽ ra là của thím, còn tài sản, lợi nhuận công ty cũng như quỹ hội nhà giàu tài trợ, tốt xấu gì giá trị bản thân của ông ta cũng rơi vào khoảng ba trăm tỷ, thế mà chỉ muốn chia ba tỷ cho thím, ông ta còn tuyệt tình hơn cả sói mắt trắng.

“Cháu và thím đã thương lượng, chỉ có một điều kiện, chú tịnh thân ra hộ.



Chú năm chấn động, thiếu chút nữa đã từ trên ghế nhảy dựng lên.

“Chú tịnh thân ra hộ, dựa vào đâu chứ?”
“Dựa vào trong lúc kết hôn chú lại ngoại tình, là người phạm sai lầm.

” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.

Liễu Giai Tuệ cũng không ngồi yên được nữa, cô ta đứng bật dậy.

“Công ty là của Nghĩa, tất cả tài sản cũng là của Nghĩa, dựa vào đâu mà cho người phụ nữ này?”
“Thế dựa vào đâu mà phải cho cô chứ, bên trong có một xu nào là do cô kiếm ra à?” Hoa Hiền Phương châm chọc nói.

Liễu Giai Tuệ trầm thấp hừ một tiếng.

“Tôi có công lao, tôi sinh cho Nghĩa hai người con trai.


Hoa Hiền Phương cười ha hả, lạnh lùng nói.

“Ở nhà họ Lục, từ trước đến giờ sinh con trai không phải là công lao gì, hơn nữa đã là thời đại nào rồi còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ như thế, có biết mất mặt hay không?”
Lời này không chỉ đang cười nhạo cô ta mà còn đang cười nhạo chú năm.

Liễu Giai Tuệ tức hổn hển, mím môi, kéo tay chú năm, để ông ta xả giận cho mình.

“Nghĩa, đây là chủ mẫu gì chứ, rõ ràng là thiên vị người phụ nữ kia, có phải gần đây chồng của cô ta ra ngoài tìm tình nhân, còn làm người khác to bụng, cho nên lửa giận này cô ta mới phát tiết lên người chúng ta.


Cô ta còn chưa dứt lời, Khải Liên đứng bên cạnh đã đi lên một bước, tát bốp bốp bốp vào mặt cô ta, đánh cho cô ta choáng váng, mặt sưng đỏ.

Cô ta giận điên lên, che mặt, giậm chân mắng.

“Nghĩa, cô ta dám đánh em.


Thím năm lại hừ lạnh một tiếng.

“Đánh cô xem như còn nhẹ chán, cô coi đây là đâu lại dám làm loạn trước mặt chủ mẫu, đến lúc đó cho dù cô có tiến vào nhà họ Lục cũng sẽ bị nhốt ở Tĩnh Tâm Uyển, cả đời đều không ra được, trước cô cũng có người vợ bé ăn nói lung tung bị nhốt vào đó, mới ba tháng đã phát điên treo cổ tự sát trong đó.



Liễu Giai Tuệ ôm tay, rùng mình một cái, ấm ức nhìn chú năm.

Chú năm đau lòng nhưng không dám bảo vệ cô ta.

“Em chú ý một chút, không được ăn nói lung tung.


Hoa Hiền Phương cầm một quả ô mai, sau khi ăn xong, cô tiếp tục nói.

“Chú à, công ty là do chú và thím cùng nhau gây dựng, giao cho con gái của hai người đến quản lý là thích hợp nhất, tài sản trên danh nghĩa của chú cũng là tài sản chung của hai vợ chồng, chú là người sai, phân chia tài sản đương nhiên sẽ bất lợi cho chú, chẳng qua chú còn có quỹ hội nhà giàu tài trợ, không lo không có tiền tiêu, chờ sau khi ly hôn, cháu sẽ thương lượng với bà ba, một lần nữa chọn cho chú một người vợ hiền lành hào phóng.


Một câu nhẹ nhàng nhưng lại đánh mạnh vào đầu Liễu Giai Tuệ.

Ý tứ này không thể rõ hơn nữa, cho dù ly hôn cũng không đến lượt cô ta thượng vị.

“Cô chính là cố ý, tôi đi theo bên người Nghĩa nhiều năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao, cô dựa vào đâu mà chia rẽ chúng tôi chứ?”
“Con dâu nhà họ Lục chúng tôi nhất định phải có gia thế trong sạch, phẩm đức đoan trang, cô quyến rũ người có vợ, là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác, đạo đức bại hoại, âm mưu ngồi mát ăn bát vàng, tam quan bất chính, ngôn từ dơ bẩn, đủ thấy phẩm hạnh cô không đoan chính, cô có tư cách gì làm con dâu nhà họ Lục chúng tôi chứ?” Hoa Hiền Phương gằn từng chữ.

Mặt Liễu Giai Tuệ tái mét như gan heo.

“Hôn nhân là tự do, cô có tư cách gì mà nhúng tay vào chứ?”
“Nhà họ Lục có quy củ của mình, các người đang ở nhà họ Lục thì phải nghe theo, đi ra khỏi nhà họ Lục thì tùy các người.

” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.

Chú năm không thể nào rời khỏi nhà họ Lục, vất vả lắm ông ta mới nhận tổ quy tông, sao có thể rời đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận