Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Đỗ Di Nhiên ngoác miệng ra, rộng đến mức tưởng như sắp đụng cả đến dái tai.
“Hoa Vô Song, đừng có nói là bà muốn vào đó mà bêu xấu tôi!”
Hoa Vô Song cười nhạt hai tiếng: “Người ta đã điều tra rõ ràng rồi, là cô sai người giúp việc lừa gạt Kiến Nghi đến nhà kính, lại còn đốt mê hồn hương trong nhà kính để dụ dỗ nó nữa.

Chỉ sợ là cả nhà họ Lục sớm biết hết rồi, còn cần tôi phải nhiều lời sao? Gia phong nhà họ Lục nghiêm khắc, khinh bỉ nhất chính là loại người vô liêm sỉ như cô, vậy mà còn mong được làm con dâu nhà họ Lục à, không có cửa đâu.”
Cô nhỏ Đỗ tức giận liếc bà một cái: “Được rồi, cô đừng có ở đây mà nói mát nữa.

Dù sao đi nữa thì Di Nhiên cũng đang mang thai con của Kiến Nghi, nhà họ Lục nhất định phải đưa ra một biện pháp xử lý, không thể cứ chẳng ngó ngàng gì đến được.”
“Đừng có nói sớm như vậy, còn chưa biết đứa bé này là của ai đâu.

Hôm qua, tôi đã gọi điện nói chuyện với Hiền Phương rồi, nó đã sắp xếp thời gian, ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện do nhà họ Lục chỉ định để xét nghiệm huyết thống, Kiến Nghi nhà người ta đã nói cây ngay không sợ chết đứng, đến lúc có kết quả thì cô đừng có mà khóc.” Hoa Vô Song nói rồi đi vào bên trong.
Đỗ Di Nhiên tức giận đến mức muốn giậm chân: “Anh mau đi vào chuyển lời với bà cụ nhà họ Đỗ, tôi sẽ đứng đợi ở cửa, cô ta không cho tôi vào thì tôi vẫn sẽ đứng đây không đi đâu cả.”
Bảo vệ không thèm để ý đến cô ta, đi thẳng vào trạm gác đóng cửa sổ lại.
Cô nhỏ Đỗ vỗ vai cô: “Cháu làm loạn ở đây cũng vô ích, ngược lại còn hạ thấp nhân phẩm của mình nữa.


Mấy người này không dám đắc tội với Hoa Hiền Phương, sẽ không giúp cháu chuyển lời đâu.

Hay là chúng ta cứ về trước đi, bây giờ cháu là phụ nữ có thai, đứng lâu quá không tốt cho cơ thể.”
Trong phòng khách Lục trạch, Hoa Hiền Phương đang đợi cô mình, Y Hạo Phong cũng đang ở đây.
“Mấy đứa nhỏ đến thành phố Tinh Không vốn dĩ đã là một chuyện vui, nhưng thật không ngờ lại xảy ra một vụ tai tiếng như vậy, đều do cô dạy dỗ không tốt, lại dạy ra một đứa con gái không biết xấu hổ như vậy.” Hoa Vô Song nặng nề thở dài.
Y Hạo Phong khoát tay: “Cô thông gia, cô ta cũng không có quan hệ máu mủ gì với cô, sao có thể nghe lời cô được.

Nếu đứa bé này không phải của nhà họ Lục, thì đừng có mơ mà bước chân vào nhà họ Lục.”
Hoa Hiền Phương cầm tách trên bàn lên uống một hớp nước trái cây: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, đứa trẻ này một trăm phần trăm không phải của Kiến Nghi, cơ bản là Kiến Nghi chưa từng chạm vào cô ta, do cô ta mơ mơ màng màng bị người ta hại, phải để cho Kiến Nghi chịu oan ức rồi.

Ngày mai, sau khi làm xong xét nghiệm huyết thống thì cô ta không dám làm loạn nữa đâu.”
Lúc này, Lục Sênh Hạ vừa đi học về: “Vừa vào cửa là con đã nghe nói Đỗ Di Nhiên lại tới gây sự rồi, cái người này thật đáng ghét, bám dai như đỉa đói, muốn tránh cũng không được, vậy mà còn muốn làm chị dâu của con, nằm mơ à, đũa mốc mà đòi chòi mâm son.”
Y Hạo Phong kéo cô bé đến bên cạnh mình ngồi xuống: “Cô thông gia, tôi thấy nhà họ Đỗ của cô quá phức tạp, nghĩ đến sau này Sênh Hạ sẽ gả qua đó thì tôi có chút lo lắng.”
Lục Sênh Hạ nắm lấy tay bà, dửng dưng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ, Đỗ Di Nhiên đừng có hòng mà ngồi lên đầu con.”
Y Hạo Phong yêu thương xoa đầu cô bé: “Con đấy, con còn nhỏ, nào biết lòng người hiểm ác, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.

Anh con thông minh như vậy còn bị người ta hãm hại, huống hồ chi con mới chỉ là một cô nhóc ngây thơ.


Đôi mắt to đen láy của Lục Sênh Hạ đảo quanh: “Con lại thấy là chúng ta có thể nhân cơ hội này để chiếu tướng, khiến Đỗ Di Nhiên hoàn toàn không được bà cụ Đỗ yêu chiều nữa.”
Đây chính xác là những gì Hoa Vô Song nghĩ: “Đúng là một ý kiến ​​hay.”
Đôi môi đỏ mọng của Hoa Hiền Phương nở ra một nụ cười hung ác: “Chờ ngày mai có kết quả xét nghiệm, thì cô ta sẽ tiêu đời.”
Lục Kiến Nghi đã dứt khoát như vậy, anh không chút do dự đồng ý làm xét nghiệm huyết thống, nói lên được rằng trong lòng anh đã hiểu rõ mọi chuyện.
Người này luôn làm việc rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những việc mà mình không chắc chắn.
Hoa Vô Song nhấp một ngụm trà, thấp giọng nói: “Hiền Phương à, dù gì thì cô cũng là cô ruột của con, cô đương nhiên sẽ đứng về phía con.

Cho dù như thế nào đi nữa, chúng ta cũng nên chuẩn bị chu đáo, lỡ như đứa trẻ đó thật sự là của Kiến Nghi con cũng phải tính xem nên làm thế nào.”.


||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Xét cho cùng thì đoạn video giám sát và lời khai của hai người hầu cũng rất bất lợi cho Lục Kiến Nghi, nên trong lòng bà cũng thấy lo lắng.
Hoa Hiền Phương vỗ vai bà: “Chúng ta cứ chờ kết quả đi.”
Khi Đỗ Di Nhiên về tới khách sạn, cô ta nhận được cuộc gọi từ Mộ Dung Cẩm Lý.
Mộ Dung Cẩm Lý đã giúp cô hẹn Tư Mã Ngọc Như bí mật gặp gỡ ở phòng trà Victoria.
Đỗ Di Nhiên đang cần gấp một đồng minh hữu dụng, nên đã nhanh chóng đồng ý.
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như mừng rỡ, cô ta đang nghĩ cách dạy dỗ Hoa Hiền Phương, báo thù chuyện xảy ra trong buổi đấu giá, thì cơ hội lại tự rơi vào tay.
Lục Kiến Nghi thật đúng là phong lưu phóng khoáng mà, đi một chuyến đến thành phố Tinh Không liền làm người ta to bụng, dám phạm tội trước mắt Hoa Hiền Phương.
Có vẻ như anh ta cũng chẳng coi Hoa Hiền Phương ra gì.
Thật ra thì cũng không cần Mộ Dung Cẩm Lý giới thiệu, cô và Đỗ Di Nhiên đã biết nhau từ lâu.
Khi đó cô cảm thấy Đỗ Di Nhiên cũng không có tác dụng gì lắm, hơn nữa cô ta cũng không thường xuyên ở thành phố Long Minh, cho nên cô cũng không thèm liên lạc.
Bây giờ nhìn lại thì cô ta cũng biết gây chuyện đó chứ, không chỉ bò được lên giường Lục Kiến Nghi, mà còn thành công có thai với anh ta.
“Cô Đỗ, chúc mừng cô nha, sắp được làm mẹ rồi.”
Đỗ Di Nhiên vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình: “Tôi thật sự không hiểu anh Lục lắm, rõ ràng đêm đó còn ôm ấp vuốt ve tôi, vậy mà ngày hôm sau lại trở mặt đi không thừa nhận.

May mà ông trời có mắt, để cho tôi mang thai đứa con của anh ấy, bây giờ anh ấy không muốn thừa nhận cũng không được rồi.”
Tư Mã Ngọc Như cười: “Tên đó là kiểu người ăn xong chùi mép không chịu nhận.

Chắc cô cũng biết Kiều An phải không, theo Lục Kiến Nghi cũng nhiều năm rồi, là người tình cũ của tên đó.


Tên đó làm cho người ta lớn bụng rồi sinh đôi, lại để nuôi ở bên ngoài, ngoài đưa tiền ra thì chẳng quan tâm đến thứ khác.

Nếu như đã được dàn xếp hết rồi thì cô cũng chỉ có thể sống như Kiều An thôi.”
Đỗ Di Nhiên lộ ra vẻ hung ác: “Tôi đường đường là con gái nhà họ Đỗ, không phải anh ta muốn gọi là đến đuổi là đi.

Nếu anh ta dám không chịu trách nhiệm, không cho tôi một danh phận, tôi sẽ không để cho anh ta được yên.”
“Cô không nên náo loạn mà không có ai biết được, cô phải kích thích dư luận, để những người trong giới máu mặt đến dạy dỗ Lục Kiến Nghi, đến lúc đó tên đó không muốn cho cô một câu trả lời cũng không được.” Tư Mã Ngọc Như cười ranh mãnh.
Đỗ Di Nhiên gật đầu: “Cô nói đúng, tôi muốn tạo áp lực dư luận lên Lục Kiến Nghi.”
Tư Mã Ngọc Như cười.
Không khí trong giới máu mặt phải được sục sôi.
Cô ta đoán lúc này Hoa Hiền Phương đang đóng cửa mà than vãn khóc lóc.
“Thật ra nhà họ Lục coi trọng môn đăng hộ đối, lúc đó xuất thân của tôi cũng thấp nên mới bị mất chức vợ thành vợ bé.

Cô lại là con gái nhà giàu có, đá Hoa Hiền Phương mà cướp lấy chức vợ cả cũng không phải chuyện khó, huống hồ trong bụng cô còn đang mang giọt máu của nhà họ Lục.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận