Khi Tư Mã Ngọc Như về đến nhà, Lục Vinh Hàn đã về.
Cô ta cũng đã nghĩ ra cớ rồi.
“Vinh Hàn, em muốn tự mình đầu tư một chút.
Ngoại ô phía Tây có một mảnh đất rất đáng tiền, em định mua về, xây một trung tâm thương mại, nhưng em không có nhiều tiền như vậy, anh có thể cho em mượn trước không?”
Lục Vinh Hàn không đổi sắc mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Cô muốn bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều, chín nghìn tỷ thôi.” Cô ta vươn tay, chìa ra ba ngón.
Lục Vinh Hàn giễu cợt: “Chỉ chín nghìn tỷ thôi? Nói thật dễ nghe, cô có kiếm được không?”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Mảnh đất kia rất đáng tiền, đến lúc đó kiếm lại không chỉ chín nghìn tỷ đâu.
Không phải anh hy vọng em có thể làm ăn như Hoa Hiền Phương, có thể trở thành trợ thủ của anh sao? Em muốn mượn ít tiền đầu tư, dù sao anh cũng nên ủng hộ em chứ?”
“Ủng hộ cô?” Đôi mày rậm của Lục Vinh Hàn nhướng lên, ánh mắt vô cùng sắc bén, vô cùng âm trầm.
“Được thôi, cô nói vị trí cụ thể, tôi lập tức cho người đi điều tra, xem có giá trị thương mại hay không?”
Tư Mã Ngọc Như vươn tay khoác lên vai ông ấy, ra vẻ làm nũng: “Anh đừng để ý, coi như làm đóng học phí nhập môn cho em đi.
Trước kia em muốn tiêu tiền, anh luôn không hỏi tới, không nói hai lời đã cho em rồi.”
Cô ta còn chưa dứt lời, Lục Vinh Hàn đã cầm ly trà trên bàn ném xuống đất.
“Tư Mã Ngọc Như, vốn dĩ tôi cho rằng cô sẽ không nói láo, không ngờ cô lại là cao thủ, nói láo mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh.”
Tư Mã Ngọc Như sợ hãi co người lại: “Em không nói lão, em nói thật, em thật sự ưng ý mảnh đất đó, muốn đầu tư.”
“Cô ưng ý mảnh đất đó, hay mua một khối ngọc nát?” Lục Vinh Hàn nhìn cô ta không chớp mắt, ánh mắt mãnh liệt khiến cô ta sợ mất mật.
Từ trước tới nay, ông ấy chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn cô ta, như thể cô ta là một tội phạm vô cùng độc ác.
“Ai… Ai nói với anh em mua một khối ngọc chứ? Là Hoa Hiền Phương hay là Y Hạo Phong?”
Cô ta tính toán thế nào cũng không nghĩ đến mấy kẻ hèn hạ này sẽ bí mật báo cho Lục Vinh Hàn.
Không biết bọn họ còn ở sau lưng cô ta vu khống hãm hại cô ta thế nào nữa? Nhất định đã thêm mắm thêm muối nói xấu không ít.
Lục Vinh Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Cô thật sự cho rằng cô làm gì sau lưng tôi, tôi không biết chút gì cả sao? Chỉ vì tranh đấu mà mua một khối ngọc nát, có phải cô điên rồi không?”
“Là Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong cấu kết với nhau hãm hại em, bọn họ biết em thích khối ngọc này, nên cố ý tăng giá gài bẫy em, em bị kích thích, nhất thời đầu óc nóng lên, mới không ngừng tăng giá cùng bọn họ.” Mặt Tư Mã Ngọc Như đầy tức giận, nghĩ đến chuyện mình mắc bẫy của Hoa Hiền Phương, cô ta lập tức tức giận muốn giết người.
Lục Vinh Hàn cười lạnh: “Cô nói ngược rồi, cô chỉ thích kim cương, không biết chút gì về ngọc cả, sao lại đi mua ngọc chứ? Rõ ràng là Y Hạo Phong muốn, cô ở bên cạnh cố ý tăng giá, kết quả tự gài bẫy mình.”
Dù gì cũng làm vợ chồng với Y Hạo Phong nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn hiểu Y Hạo Phong.
Bà ấy chỉ thích ngọc, chỉ tham gia hội đấu giá có ngọc, hơn nữa còn không tiếc tiền mua về.”
Đây là một khối ngọc thô chưa được điêu khắc mài dũa gì cả, chỉ có người hiểu ngọc mới biết giá trị của nói, Tư Mã Ngọc Như mà để ý mới lạ.
Tư Mã Ngọc Như bị ông ấy vạch trần, mặt lúc trắng lúc xanh.
“Thứ Y Hạo Phong thích, chẳng lẽ em không thể thích sao? Mẹ chồng nàng dâu bọn họ có ý gài bẫy em, đúng là âm hiểm xảo trá, lòng dạ độc ác.”
Lục Vinh Hàn khoát tay: “Cô thích thì thích, tự dọn dẹp mớ hỗn độn cô gây ra đi.”
Tư Mã Ngọc Như giật mình: “Anh có ý gì? Em làm gì có chín nghìn tỷ chứ?”
Lục Vinh Hàn vuốt tay: “Tôi cũng không có, tiền của tôi đã mang đi đầu tư hết rồi, muốn lấy ra cũng không được, cô đi giải thích với phòng đấu giá, xem bọn họ xử lý thế nào.”
Tư Mã Ngọc Như như bị sét đánh trúng.
Đây không phải là muốn cô ta mất mặt sao?
“Anh bảo em đi trả hàng? Trả hàng phải trả tiền vi phạm hợp đồng.
Hơn nữa chuyện này cũng sẽ trở thành trò cười cho giới thượng lưu, anh sẽ sẽ mất mặt.
Mặc dù chúng ta rời khỏi nhà họ Lục, nhưng cũng không kém độ độ ngay cả chín nghìn tỷ cũng không có chứ? Tài sản của anh có ít cũng có mấy trăm nghìn tỷ! Em thấy là anh không muốn cho em, muốn em bị mất mặt sao?”
“Lấy chín nghìn tỷ mua một khối ngọc nát đã mất hết mặt mũi rồi, cô còn mất được nữa à? Tiền của tôi đã mang đi đầu tư hết rồi, thật sự không còn chín nghìn tỷ, cô tự nghĩ cách đi.” Lục Vinh Hàn nói xong, đứng lên đi lên lầu.
Người có tiền sở dĩ có tiền vì vì họ viết được đạo lý tiền đẻ ra tiền, không thể để tài sản ở không trong tay.
Tư Mã Ngọc Như nóng nảy, lập tức khóc lớn.
“So với ra ngoài mất mặt, còn không bằng em chết đi cho xong.
Ban đầu anh đã nói, bất kể em làm gì, chỉ cần có anh, anh sẽ giải quyết cho em.
Giờ anh quên rồi sao?”
Lục Vinh Hàn dừng bước quay người lại: “Tôi không quên, nhưng tôi không thể nào dung túng cho cô không có giới hạn được, điều kiện tiên quyết của tôi là cô tuyệt đối không được phép dính đến người thân của tôi.”
“Y Hạo Phong là người thân nào của anh, bà ta cũng chỉ là vợ trước của anh thôi.
Bây giờ bọn họ ức hiếp em, gài bẫy em, chẳng lẽ em phải im lặng, để mặc bọn họ ức hiếp sao?”
Lục Vinh Hàn hừ lạnh một tiếng: “Cô không sinh sự, không ai hại cô cả, tôi muốn cho cô một bài học, mới khiến cô khiêm tốn lại được.”
Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển, khóc lớn hơn, nước mắt nước mũi chảy ra: “Lục Vinh Hàn, anh thay đổi rồi, lời thề trước kia của anh đều bỏ hết sao?”
“Tôi thay đổi rồi, chỉ có thể là vì cô mà thay đổi thôi.” Lục Vinh Hàn không muốn để ý tới cô ta nữa, đi thẳng lên lầu.
Tư Mã Ngọc Như xem trọng mặt mũi hơn cả mạng sống.
Cô ta tiêu tốn nhiều thời gian như vậy mới từ tầng đáy trèo lên tầng cao, cô ta còn có kế hoạch lớn chưa hoàn thành.
Cô ta tuyệt đối không thể vì chín nghìn tỷ mà trở thành trò cười.
“Vinh Hàn, anh đối với em như vậy, anh sẽ hối hận.”
Cô ta quyết định tự sát uy hiếp ông ấy.
Cô ta tuyệt đối không tin trong tay ông ta không có chín nghìn tỷ.
Đi vào phòng tắm, cô ta cố ý không đóng cửa, cầm vòi tắm đập vào gương.
“Rầm” một tiếng, gương vỡ vụn.
Người giúp việc nghe tiếng vội chạy tới.
Cô ta nhận cơ hội nhặt lên một miếng kính vỡ, cắt lên cổ tay mình.
Cô ta cũng chưa cắt đến mạch, hơn nữa cũng cắt rất nông, chỉ làm ra vẻ, muốn hù dọa Lục Vinh Hàn mà thôi.
“Bà chủ, cô làm gì vậy? Mau buông mảnh thuỷ tinh xuống đi.”
“Cô đừng có xía vào, tôi không muốn sống nữa, tôi sống không còn ý nghĩa gì nữa rồi.” Cô ta gân giọng khóc lớn, chỉ sợ Lục Vinh Hàn trong phòng không nghe được.
Lục Vinh Hàn kéo cửa chạy tới xem, nhìn vào tay cô ta.
Mẹ ông ấy học y nên ông ấy cũng biết một chút kiến thức y học cơ bản.
Ông ấy vừa nhìn đã biết nơi đó không phải là mạch máu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...