Cơ mặt Đỗ Di Nhiên co rút.
“Vốn dĩ cậu Lục cũng không phải người ăn chơi chác táng, âm thầm nuôi một người tình tên là Kiều An, còn sinh cho anh ta hai đứa con trai sinh đôi.
Chuyện này ở trong giới thượng lưu, không ai không biết, không ai không hiểu.
Có điều, cậu Lục ăn xong không chịu nhận, hình như đã là thói quen rồi.
Nghe nói anh ta cũng không chịu thừa nhận con của Kiểu An, gọi gọi cấp dưới gánh tội cho mình.
Lần này lại muốn chơi xấu đến cùng, chẳng lẽ anh cũng muốn tìm người khác gánh tội thay anh sao? Tôi cũng không phải Kiều An, anh tuyệt đối không gạt được đâu.”
Hoa Phi cười nhạo: “Cô Đỗ, cô cũng chẳng phải gái còn trong trắng, cũng không biết từng có bao nhiêu đàn ông rồi.
Thêm một lần không nhiều mà bớt một lần cũng không ít, nếu muốn mượn chuyện này sống chết bám lấy, cuối cùng người thân bại danh liệt chỉ có mình cô thôi.”
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên méo xệch đến tận mang tai như bị ong vò vẽ đốt vậy
Lẽ nào Lục Kiến Nghi thật sự chê cô ta không phải là lần đầu sao?
Anh cũng không chê Hoa Hiền Phương ở bên ngoài sống chung, sinh con với người khác, vì sao lại chê cô ta chứ?
“Chị cậu cũng không phải loại phụ nữ sạch sẽ gì, còn sống với người khác, có con riêng với người khác, không phải cậu Lục vẫn muốn đó sao?”
Cô ta còn chưa dứt lời, bà cụ Đỗ đã vỗ bàn thật mạnh.
“Đủ rồi, cháu đừng làm bậy ở đây nữa, chuyện này chấm dứt ở đây, không ai được phép nhắc lại nữa.”
Gân xanh trên trán Đỗ Di Nhiên co giật.
“Bà nội, bà nhìn người ta bắt nạt cháu như vậy, cũng không làm chủ cho cháu sao?”
Bà cụ Đỗ khoát tay.
“Ai nói cũng có lý của mình, bà không quyết định được, chỉ có tìm được Trần Lục mới biết rõ được sự thật thôi.”
“Nhưng mà…” Đỗ Di Nhiên không cam lòng, nhưng còn chưa nói xong đã bị bà cụ cắt lời.
“Đã trễ lắm rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trở về phòng.
Vẻ bình tĩnh giả vờ trên mặt Hoa Hiền Phương đã biến mất hoàn toàn.
Cô hung hăng đánh lên vai Lục Kiến Nghi: “Anh đúng là tên khốn kiếp!”
“Hiền Phương.” Lục Kiến Nghi ôm vai cô: “Em phải tin anh, sau khi ra khỏi nhà kính trồng hoa, anh đến thác nước ngay, vẫn luôn ở đó, anh không thể nào quay lại được.”
“Tại sao sau khi đi ra anh không gọi cho em?” Cô tức muốn chết.
Anh thở dài: “Loại thuốc quỷ quái đó thực sự rất mạnh, anh nghĩ nhìn thấy em chính là thêm dầu vào lửa, lỡ như không kiềm chế được làm em và con bị thương thì sao? Anh chỉ có thể tìm chỗ kiềm chế tác dụng của thuốc trước.”
Đầu óc Hoa Hiền Phương có chút hỗn loạn.
“Lục Kiến Nghi, chẳng lẽ có một lúc đầu óc anh mơ màng, ngay cả mình đã làm gì cũng không nhớ nữa sao?”
Lục Kiến Nghi đổ mồ hôi: “Anh luôn rất tỉnh táo, anh sẽ không để mình mất khống chế.”
Cô bĩu môi: “Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra với anh, em phát hiện anh rất dễ trúng chiêu.”
Lục Kiến Nghi cũng hỗn loạn đầu óc, trước mắt như có một đàn quạ đen bay qua kêu ‘quạc quạc’.
“Đó là vì gặp em nên anh mới trúng chiêu.”
Đêm đó ở khách sạn, anh đã ngâm nước lạnh trong bồn tắm rất lâu, vốn dĩ đã kiềm chế được tác dụng của thuốc rồi, nhưng người phụ nữ này lại mang đến hoocmon nữ, vừa tới đã khiến anh thất bại trong gang tấc, hoàn toàn mất khống chế.
Cô rũ mắt xuống, lông mi vừa dài vừa dày, đổ xuống gò má hai chiếc bóng mờ thê lương.
“Người đêm đó cũng không phải em.”
Lục Kiến Nghi nâng cằm cô lên, nhìn cô không chớp mắt: “Người phụ nữ đần này, anh xác nhận một chuyện, người phụ nữ đêm đó chính là em, trăm phần trăm là em.”
Đầu óc cô mơ hồ, mê mang nhìn anh: “Ý là sao?”
“Cho dù anh trúng chiêu, vẫn không đụng vào người phụ nữ khác.” Anh gằn từng chữ.
Hoa Hiền Phương hoảng sợ, đôi mắt mở to như chuông đồng.
“Sao có thể chứ?”
“Thật đấy.” Anh nghiêm túc nói, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn: “Tuy anh rất khó chịu, nhưng đối với người phụ nữ trần truồng kia, anh chỉ cảm thấy ghê tởm thôi.
Cô ta vừa đụng vào anh, anh đã muốn nôn rồi.”
Trong lòng Hoa Hiền Phương như có sóng to gió lớn.
Đêm đó, người đàn ông ở khách sạn Hildon thật sự là anh, không phải là Hứa Nhã Thanh sao?
Chẳng lẽ trước đó bọn họ gây gổ là sai lầm sao?
Đêm đó thật sự có hai người phụ nữ giao đồ ăn sao?
Cô đi vào phòng Lục Kiến Nghi, còn người phụ nữ kia đi vào phòng Hứa Nhã Thanh sao?
Nhưng mà, vòng tay của cô, sao lại bị Hứa Nhã Thanh nhặt được?
Còn cả giám định AND của Kiến Quân là sao chứ?
Đầu óc đột nhiên rối loạn hết cả lên, giống như bị nhét thứ gì đó vào, kéo không đứt, lí trí hỗn loạn.
Cô mạnh mẽ lắc đầu, tạm thời chưa muốn nghĩ đến chuyện này, trước hết xử lý xong vấn đề trước mắt rồi nói sau.
“Ngày mai chúng ta nhanh chóng về nhà đi, tránh cho Đỗ Di Nhiên dây dưa không dứt.”
Lục Kiến Nghi gật đầu, ôm ngang cô lên.
“Người phụ nữ ngốc này, hoá ra người anh luôn tìm chính là em.
Anh đúng là ngu mà, ông trời đã đưa em đến bên cạnh anh từ lâu mà anh lại không biết.”
Cô đánh vào ngực anh: “Anh là tên khốn kiếp, rõ ràng là anh lấy mất lần đầu tiên của em, còn chê em nữa.”
Anh cầm tay cô, đưa đến bên môi hôn thật sâu.
“Đột nhiên anh nhớ ra, đêm đó em nói với anh em có bệnh, là bệnh AIDS, còn nói mình da thịt thô ráp ăn không ngon, rõ ràng là rất đẹp…” Nói xong anh cũng cười lên, không che giấu được sự hưng phấn trong lòng.
Hoá ra lần đầu tiên của người phụ nữ này đã cho anh, mà anh cũng cho cô lần đầu tiên.
Hoa Hiền Phương không cười, mắt hơi nóng lên.
Lúc này thật sự không sai lầm.
Cô nói như vậy.
Đêm đó, người đàn ông đó thật sự là anh.
Trời ơi, sao lại đùa giỡn cô vậy chứ?
“Lục Kiến Nghi, em ghét anh.”
“Người phụ nữ ngốc, anh xin lỗi.” Anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống salon, vén tóc mái của cô lên.
Đêm đó, quả thực anh đã hành hạ cô không nhẹ.
Cô khóc khô cả nước mắt, kêu khàn cả giọng, cuối cùng còn ngất đi.
Đó là lần đầu tiên của cô, căn bản cô không chịu nổi anh mạnh bạo như vậy.
Nhưng anh hoàn toàn mất khống chế, hoàn toàn không dừng được.
Anh xem video cô đi từ trong phòng ra ngoài, đau lòng muốn chết.
Cô vịn tường, lảo đảo đi ra ngoài, mỗi bước đi đều rất khó khăn, đều do tên đầu sỏ là anh làm hại.
Hoa Hiền Phương hít mũi, vô cùng tủi thân.
“Em thật sự cho rằng mình sẽ chết ở đó.”
Anh quá đáng sợ, giống y như một con sói đã vô cùng đói khát, lúc cô ngất đi rồi tỉnh lại, anh vẫn còn đang xâm phạm cô, lần sau mạnh mẽ hơn lần trước, giống như vĩnh viễn không ngừng nghỉ, vĩnh viễn không dừng lại, dù cô chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cũng không chịu bỏ qua cho cô.
Anh thương tiếc kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng, cưng chiều, giống như đang ôm bảo bối duy nhất trên đời.
“Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa… Anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh, bất kể lên trời xuống đất, chúng ta đều phải ở cùng nhau.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...