Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Không muốn nói, không có hứng.” Lục Kiến Nghi rót một chén cà phê rồi lười biếng uống.
Hoa Hiền Phương phiền muộn, buồn bực, thất vọng, trong miệng cô như đang ngậm một miếng chanh vậy, cực kì chua chát, từ đầu lưỡi tràn vào đến tận lục phủ ngũ tạng.
Cô đếm lại một lần người trong nhà.
Ông nội, bà nội, mẹ chồng, bố chồng, năm đứa nhỏ, kém nhất thì cô cũng có thể xếp vào thứ mười chứ, sao lại xuống tận thứ mười tám thế này?
Chẳng lẽ Kiều An và hai đứa trẻ sinh đôi của cô ta còn được xếp trước cô hay sao?
Lùi mười ngàn bước mà nói, cứ cho là tính cả họ thì cũng còn những bốn vị trí nữa cơ mà?
Chẳng lẽ là anh còn tính cả số bạn gái cũ vào?
“Lục Kiến Nghi, anh quá đáng thật đấy, có thế nào thì em cũng là vợ đầu của anh, em còn sinh cho anh hai đứa bé, trong bụng còn có một đứa nữa chưa sinh ra đây này, thế mà anh lại xếp em xuống tới tận thứ mười tám.

Có phải là anh đã quá cầm thú rồi không hả?”
“Cũng giống nhau thôi.” Lục Kiến Nghi nhún vai một cái, trên mặt anh là nụ cười bỡn cợt.
Hai tay cô chống nạnh, giận dữ lườm anh: “Em xếp anh đứng thứ năm đấy, thế mà anh lại xếp em xuống tận thứ mười tám, giống nhau chỗ nào hả? Có phải là đến Kiều An cũng xếp trước em đúng không?”
Lục Kiến Nghi sặc một cái, kéo đến kéo đi lại kéo tới trên người Kiều An, chẳng trách cô nàng ngốc này đầy mặt không vui.
“Đừng có hơi một tí lại kéo người bên ngoài vào chứ?”
“Nhà chúng ta có mười bảy người cơ à?” Cô tức giận lườm anh một cái.

“Tại sao lại không có?” Lục Kiến Nghi búng lên trán cô một cái.
Hai má cô phồng lên, hung tợn lườm anh: “Anh đếm thử cho em xem nào!”
“Ông nội, bà nội, mẹ, ông ngoại, bà ngoại, bố vợ, mẹ vợ, Kiến Dao, Kiến Diệp, Kiến Quân, Sênh Hạ, chú hai, chú ba...”
Hoa Hiền Phương đầu váng mắt hoa, cô cảm giác như có một đám quạ đen kêu “quạ quạ” đang bay qua trước mắt.
“Anh đang đùa em đấy hả?”
“Em nói thử xem?” Lục Kiến Nghi gõ đầu cô.
Cô mím môi, hai mắt to tròn nhanh chóng đảo hai vòng: “Có phải là anh đã để sót ai rồi không?”
“Có à? Sót ai?” Cặp lông mày rậm của Lục Kiến Nghi hơi nhíu lại.
Cô chỉ vào phần bụng dưới hơi nhô lên: “Con út của anh chẳng hạn?”
“Nó còn chưa sinh ra, không tính.” Anh xua tay.
Hoa Hiền Phương ngất.
Rõ ràng là ở trong mắt anh thì đứa bé này vẫn là dư thừa.
Cô cực kỳ không vui đặt bàn tay to lớn của anh lên trên bụng mình.
“Lúc em có thai Kiến Dao Kiến Diệp, ngày nào anh cũng sờ bụng của em cơ mà, sao bây giờ lại không sờ nữa?”
“Bà xã ơi, đó là lần đầu tiên anh được làm bố mà, bây giờ đã hai lần rồi thì giống nhau thế nào được?” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói, câu chữ lại như một cơn gió lạnh thổi đến mức cả người cô lạnh buốt phát run.
Hạt giống lúc trước là anh mạnh mẽ nhét vào, bắt cô phải sinh.

Hạt giống lúc này lại là tự mình mọc rễ nẩy mầm, hoàn toàn nằm ngoài tính toán của anh nên khiến anh thấy khó chịu.
Ma vương đúng là ma vương, đến hạt giống của chính mình mà còn phân biệt đối xử.
“Ông xã à, đứa bé này thông minh hơn Kiến Dao và Kiến Diệp đấy, hai đứa nhóc kia hành hạ em ròng rã ba tháng cũng không dễ chịu gì.

Hiện tại anh xem em một cái này, ngoại trừ cái bụng lớn hơn thì chẳng giống mang thai một chút nào cả, anh nên đối xử thật tốt với bé con này mới đúng.”
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô: “Nếu nói đến nghịch ngợm thì đứa nhóc đầu tiên mói là nghịch ngợm nhất, làm hại em còn tưởng mình bị bệnh nặng.”
Biểu cảm trên mặt cô có hơi kì lạ, cô không nói gì mà đi tới trước quầy bar, rót một cốc sữa bò.
“Đều là chuyện đã qua rồi, anh còn nói đến nó làm gì nữa chứ?”
“Dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của chúng ta mà.” Ánh mắt của Lục Kiến Nghi trở nên sâu thăm thẳm, giọng nói như có ý tứ sâu xa nào đó.
“Anh chắc chắn kết quả giám định ADN mà anh lấy được là thật à?”

Cô lúng túng nói, giọng nói thấp như một cơn gió nhẹ.
“Anh có thể chắc chắn là kết quả giám định mà em có là giả.” Lục Kiến Nghi nói rõ từng chữ một.
“Cho dù là đồ giả thì anh cũng tin mà, anh cũng đâu có muốn cho con thêm một cơ hội nữa đâu.” Cô hơi giận dỗi nói.
Lời này lần thứ hai xé rách miệng vết thương trong lòng Lục Kiến Nghi.
“Đây là sai lầm lớn nhất mà anh phạm phải trong đời, em nghĩ anh có còn cơ hội để bù đắp không?”
Có vẻ như anh đang thăm dò cô, nhưng cô không bị lừa, cô chỉ vuốt ve phần bụng đã hơi phồng lên: “Anh cứ đối xử thật tốt với đứa bé này, đừng phạm phải sai lầm như thế nữa là được.”
Lục Kiến Nghi luôn cảm thấy cô đang trốn tránh chuyện gì đó, không muốn đối mặt với chuyện này, hoặc là từ tận dưới đáy lòng, cô vẫn còn đang oán giận anh.
“Hiền Phương, có phải em còn trách anh không?”
“Không có gì để oán trách cả, dù sao lúc ấy anh cũng không thích em, cho dù có là con của anh thì anh cũng sẽ không quan tâm đâu.” Cô nhún vai một cái, trên mặt từ từ hiện lên một nụ cười đau thương.
“Anh quan tâm.” Anh lấy vai cô, nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô.
Cô cụp mắt xuống, hàng mi vừa dày vừa dài phủ bóng lên mi mắt trắng nõn.
“Nếu em không rời đi thì chắc chắn vẫn còn giống như lúc trước, bị anh kỳ thị, bắt nạt, bị anh xem như sâu bọ mà đạp dưới lòng bàn chân, không ngừng nghiền ép, cho dù có bị ép đến nát nhừ cũng sẽ không bỏ qua.”
Hứa Nhã Thanh cứu cô ra từ trong nước sôi lửa bỏng, cho cô hơn bốn năm được sống bình yên, không buồn không lo.

Cũng bởi vậy nên Lục Kiến Nghi mới nhận ra được tầm quan trọng của cô.
Trái tim của Lục Kiến Nghi như bị đập mạnh một cái.
Trái tim của một người cũng giống như một mặt tường vậy, một khi đã bị đóng đinh vào thì cho dù sau này có nhổ ra được thì cũng sẽ để lại một lỗ thủng không thể chữa khỏi được.
“Ở trong lòng em thì Hứa Nhã Thanh là một người chồng tốt hơn anh đúng không?”
Hoa Hiền Phương không muốn so sánh hai người với nhau, chuyện này không có bất cứ ý nghĩa gì hết, tất cả đều sẽ không thay đổi được nữa.

Điều duy nhất mà cô biết là Hứa Nhã Thanh cũng giống như Thời Thạch, đều một lòng yêu cô, tình cảm của họ là đơn thuần, còn Lục Kiến Nghi thì nhu cầu sinh lý mới là phần nhiều.
Nếu anh không có bệnh kín, nếu anh còn có thể động vào những người phụ nữ khác thì chắc chắn là cô không thể sống bình yên như bây giờ được, chỉ riêng chuyện đấu đá với kẻ thứ ba mỗi ngày cũng đã đủ khiến cô sứt đầu bể trán rồi.
“Bây giờ em là vợ của anh, đây là sự thực không thể thay đổi được, cần gì phải so sánh cho thêm buồn phiền làm gì?”
Trong đôi mắt của Lục Kiến Nghi có một chút tổn thương.
“Em không chịu nói, có vẻ đáp án là đúng rồi.”
Cô lắc đầu: “Em chỉ không nghĩ tới chuyện này mà thôi.

Anh đã rất tốt rồi, không thể bắt bẻ được gì nữa, anh còn muốn so sánh với người khác làm gì?”
Lời này tốt xấu gì cũng cho anh một chút an ủi.
“Vậy tại sao trong lòng em, Hứa Nhã Thanh và Thời Thạch đều xếp phía trước anh hả?”
“Anh xếp thứ năm, phía trước là Kiến Quân, Kiến Dao, Kiến Diệp và bé con trong bụng, làm gì có Hứa Nhã Thanh và Thời Thạch hả?” Cô bĩu môi.
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô, dưới cái nhìn của anh thì đây là bảng xếp hạng của tình thân chứ không phải tình cảm.
“Kiếp này em sống là người của anh, chết là ma của anh, vĩnh viễn không trốn thoát đâu biết không?”
“Em đâu có muốn chạy trốn, hơn nữa em đang có thai con của anh thì trốn thế nào được?” Cô hơi chóng mặt, sao cô có thể làm ra chuyện bỏ chồng bỏ con được cơ chứ? Cho dù anh có làm ra chuyện ‘trời đất không tha’ thì cô cũng phải nhịn đến lúc các con lớn rồi mới có thể rời đi, không thể để các con bị mẹ kế hại chết được!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui