“Hào Giác nhà chúng tôi chưa bao giờ phải chịu tủi thân như vậy cả, ngày hôm nay thằng bé phải chịu nhiều khổ sở như vậy lẽ nào tôi không nên đòi lại công bằng hay sao?”
Hoa Hiền Phương “hừ” nhẹ một tiếng: “Đấy là nó đáng đời, ai bảo thằng bé cứ liên tục gây sự hả?” Nói xong thì cô đưa mắt nhìn về phía Lục Hào Giác: “Cháu có biết mình sai ở đâu không?”
“Tôi không sai, tôi muốn người máy thì người máy phải là của tôi, dựa vào cái gì mà Tư Mã Ngọc Thanh dám tranh giành với tôi?” Lục Hào Giác nói rất ngang ngược, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
“Có phải cháu cảm thấy có mẹ ở đây thì cháu có thể bình yên vô sự không? Tôi nói cho cháu biết, ngày hôm nay mẹ cháu không bảo vệ được cháu đâu, tôi sẽ phạt cả mẹ cháu nữa.” Vẻ mặt Hoa Hiền Phương lạnh lùng nghiêm túc đến mức khiến Lục Hào Giác rùng mình một cái rồi khóc toáng lên.
“Mẹ ơi, con muốn về nhà, con không muốn ở đây nữa.”
“Không về được, làm sai thì nhất định phải bị phạt, đây là luật lệ của nhà họ Lục.” Hoa Hiền Phương nói.
“Cô là người xấu, đồ phù thủy, nếu cô dám phạt tôi thì tôi sẽ nguyền rủa cô biến thành con cóc ghẻ xấu nhất!” Lục Hào Giác hai tay chống nạnh, hung tợn lườm cô, mắng chửi luôn miệng.
Hoa Hiền Phương thấy đứa bé này đứa trẻ này đúng là hư hỏng, nếu không dạy dỗ đúng cách thì sẽ không kịp mất.
“Sau Tết tôi sẽ sắp xếp cho người đưa cháu vào trường Khánh Ninh, vào đó rồi thì học tập cho tốt đi.”
Chị dâu họ cả nghe nói như thế thì sợ đến mức nhảy dựng lên từ trên ghế.
“Cô muốn đưa Hào Giác đến trường Khánh Ninh ư? Sao có thể như vậy được, thằng bé là con trai duy nhất trong nhà chúng tôi...”
Chị ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Hoa Hiền Phương cắt lời.
“Chính vì thằng bé là con trai duy nhất trong nhà nên mới phải dạy dỗ hẳn hoi, không thể để nó bị chị chiều hư được.” Hoa Hiền Phương nghiêm túc nói.
Trường Khánh Ninh là một nơi chuyên dùng để giáo dục những đứa trẻ có hành vi không tốt, đạo đức có vấn đề trong xã hội thượng lưu.
Trương Thị Cẩm Lan đã từng bị Lục Vinh Hàn đưa vào nơi đó.
Bác gái họ cũng sợ hãi, trong nhà họ Lục có một ban chấp hành riêng, nếu bà chủ ra quyết định xử phạt là sẽ bắt buộc phải làm theo, trừ khi người đó không muốn ở trong dòng họ này nữa thì mới có thể không tuân theo quyết định này.
“Hiền Phương này, trẻ con cũng có lúc không nghe lời mà, đâu nghiêm trọng đến mức phải đưa vào trường Khánh Ninh cơ chứ, về nhà chúng tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ lại thằng bé mà.”
“Nếu mấy người dạy dỗ được thì đã không giống như bây giờ rồi.” Lục Sênh Hạ không khách khí chút nào mà nói thẳng.
Chị dâu họ cả bĩu môi: “Hiền Phương, không lẽ vì chuyện lúc trước mà cô trách chúng tôi rồi tranh thủ làm khó chúng tôi đấy chứ?”
Hoa Hiền Phương nhìn chị ta: “Tôi chỉ ra quyết định mà bản thân tôi cho rằng thích hợp nhất mà thôi.
Mẹ hiền thì chiều hư con, một mặt chị nói thằng bé là đứa con trai duy nhất trong nhà bác cả, nhưng một mặt khác thì lại liên tục dạy hư nó, đến phải trái đúng sai cơ bản nhất mà chị cũng không dạy cho thằng bé phân biệt được.
Có điều tôi cũng không trông chờ chị có thể dạy dỗ tốt đến đâu đâu, bởi vì đạo đức của chị cũng có vấn đề cơ mà.
Qua Tết chị tới Tĩnh Tư đường tự kiểm điểm lại mình ba tháng đi.
Chị hãy nghĩ cho kỹ phải làm như thế nào thì mới có thể trở thành một người con dâu đủ tư cách của nhà họ Lục.”
Chị dâu họ cũng không xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc mà là con gái của nhà giàu mới nổi.
Gia đình làm giàu bằng việc mua bán nhà và đầu cơ trục lợi.
Chị ta và bốn chữ ‘vợ hiền dâu thảo’ không có tí liên quan nào cả.
Khóe miệng chị ta méo xệch đến tận mang tai giống như bị ong vò vẽ đốt vậy.
“Hào Giác là cả mạng sống của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô đưa thằng bé vào trường Khánh Ninh đâu.”
Lục Hào Giác nhảy thẳng lên bàn, hai tay chống nạnh rồi dậm chân ‘thình thịch’: “Cô là đồ phù thủy ác độc, đồ đàn bà xấu xa, mẹ tôi sẽ sai người giết chết cô.
Còn cả Tư Mã Ngọc Thanh nữa, tôi sẽ sai người đánh cho nó sưng mặt sưng mũi lên rồi ném vào trong hồ cho chết đuối đi, xem nó còn dám cướp người máy với tôi nữa hay không!”
Lúc thằng bé nói chuyện thì rất nhiều người lớn trong nhà họ Lục đã đứng ở cửa, trong đó có cả anh họ cả và bác họ cả, họ đều bị thu hút bởi tiếng kêu gào của Lục Hào Giác.
Bác họ thấy thế thì nhanh chóng đi kéo cháu nội mình: “Ông trời con của tôi ơi, cháu nhanh xuống đi, đừng làm ầm ĩ lên nữa.”
Lục Kiến Nghi đi lên phía trước lôi Lục Hào Giác từ trên bàn xuống đất, thằng bé ngã lăn vài vòng: “Chưa đủ lông đủ cánh đã muốn làm loạn rồi à?”
“Hào Giác!” Chị dâu cả họ xông tới muốn nâng con trai mình dậy lại bị Khải Liên ngăn cản.
“Cậu muốn làm cái gì?” Chị ta tức giận, nếu con trai chị ta ngã bị thương thì làm sao bây giờ?
“Đừng ai đỡ nó dậy, để tự nó bò lên.” Lục Kiến Nghi quát một tiếng.
Lục Hào Giác sợ mất mật, cả người run lên bần bật.
“Mẹ ơi, cứu con với!”
“Vừa rồi còn vênh váo lắm cơ mà? Mới thế mà đã sợ rồi hả?” Lục Kiến Nghi khinh thường nhìn nó.
Chân nó run lên, ướt cả quần rồi khóc toáng lên: “Mẹ ơi, mẹ gọi người đến nhanh lên, đánh chết tất cả bọn họ đi!”
Bà cụ Lục đập cây gậy xuống mặt đất: “Đây chính là đứa con trai ngoan mà hai anh chị dạy ra đấy!”
“Bà nội, không phải như thế đâu.” Chị dâu họ cả vội vã giải thích: “Là Hiền Phương muốn đưa Hào Giác vào trường Khánh Ninh, Hào Giác tức giận nên mới nổi nóng như thế.”
“Đưa đi là đúng, không đi thì đứa nhỏ này sẽ hỏng thôi.
Qua Tết lập tức đưa nó đi đi, khi nào vào khuôn vào phép thì mới được ra.”
Bà cụ Lục lạnh lùng nói.
Các thím đi phía sau cũng nhanh chóng hùa theo.
“Nhà họ Lục chúng ta chưa bao giờ có đứa trẻ nào như vậy cả.”
“Đúng là kiêu căng ngang ngược, không coi ai ra gì cả.”
“Được nuông chiều đến không biết trời cao đất dày gì luôn rồi.”
Anh họ cả và bác họ cả mặt mũi tái nhợt.
Chị dâu họ cả nhìn thấy anh họ cả thì bắt lấy vạt áo anh ta: “Ông xã, Hào Giác không thể vào trường Khánh Ninh được, thằng bé ở nơi đó một ngày cũng không chịu được đâu, nhỡ nó bị ốm thì làm sao bây giờ?”
Anh họ cả tức giận hất chị ta ra: “Cô dạy nó thành ra như vậy thì còn nói gì nữa, tôi bị mẹ con cô làm mất sạch mặt mũi rồi đây này.”
“Thằng bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà, thỉnh thoảng cứng đầu bày ra vài trò nghịch ngợm chẳng phải là bình thường lắm sao? Có cần chuyện bé xé ra to thế không?” Chị dâu họ cả tức đến nổ phổi.
Lục Sênh Hạ ‘xì’ một tiếng: “Lúc đánh Ngọc Thanh sao không thấy chị nghĩ tới chuyện thằng bé cũng là trẻ con hả? Con chị làm gì sai cũng tha thứ được, con người khác thì phải đánh chết đúng không? Anh họ tôi là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiên ngang nho nhã, sao lại cưới loại phụ nữ ngang ngược không hiểu chuyện như chị cơ chứ?”
Lời này thành công làm anh họ cả nổi giận với chị dâu cả.
“Hai người còn chưa cút về phòng đi à, đừng có ở chỗ này mất mặt tôi nữa, qua Tết thì ngoan ngoãn nhận chịu phạt đi.”
Chị dâu họ đỡ con trai mình lên, chị ta cảm thấy đau lòng muốn chết.
“Hào Giác của tôi tuyệt đối sẽ không vào trường Khánh Ninh, mấy người ai dám đưa thằng bé đi thì tôi sẽ chết ở trước mặt các người.” Chị ta thề thốt.
“Chị dâu họ, nếu chị dám ngăn cản thì chị không cần phải đi đến Tĩnh Tư đường nữa đâu mà chị phải đi Tĩnh An uyển đấy.” Lục Sênh Hạ lạnh lùng cười một tiếng.
Ở nhà họ Lục, Tĩnh Tâm đường là căn phòng tối bên trong căn nhà nhà họ Lục sinh sống, Tĩnh Tư các được xây dựng dành riêng cho các thành viên bị phạt trong gia đình tới đó để hối lỗi, còn Tĩnh An uyển lại là nơi giam giữ những người phạm tội nặng.
Chị dâu họ run lên, một cơn rùng mình từ sống lưng lan tràn ra toàn thân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...