Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Lục Vinh Hàn biết rõ người mà mẹ mình kiêng kỵ nhất là Tư Mã Ngọc Như, vì thế bà cụ sẽ không dễ dàng đồng ý để Ngọc Thanh vào nhà họ Lục.
“Mặc dù Ngọc Như vi phạm di huấn của bố, nhưng dù sao đứa bé cũng được sinh ra khi cô ấy làm vợ lẽ, cũng không thể xem là con riêng được.”
“Người phụ nữ kia không còn quan hệ gì với nhà họ Lục nữa, đợi tới khi Tư Mã Ngọc Như không còn trên đời này nữa thì lúc đó đứa trẻ sẽ được bước vào cái nhà này.” Bà cụ Lục nói rõ ràng từng chữ một.
Tim Lục Vinh Hàn như bị từng cây kim đâm vào, ông ấy khẽ run lên.
“Con nhất định sẽ quản lý nghiêm khắc, sẽ không để cô ấy bị người ta giật dây làm những chuyện khác người nữa.”
Ông ấy cố sức nhấn mạnh hai từ “giật dây” là muốn nói với mọi người rằng bản tính của Tư Mã Ngọc Như rất lương thiện, chỉ có điều bị người khác xúi giục mà thôi.
Bà cụ Lục xua tay nói: “Đây là quyết định của tôi.

Hiền Phương và Kiến Nghi phải nhớ kỹ làm theo lời bà nói.”
“Cháu biết rồi thưa bà nội.” Lục Kiến Nghi khẽ sờ cằm.
Dây thần kinh trên mặt Lục Vinh Hàn khẽ giật.

Nếu nói như vậy thì chỉ khi Tư Mã Ngọc Như chết thì Ngọc Thanh mới được vào gia phả.

Điều này cũng cho thấy khi bản thân ông ấy còn sống sẽ không chứng kiến được ngày này.

Trừ khi Tư Mã Ngọc Như chết trước Lục Vinh Hàn.
“Mẹ, dù người lớn có làm sai thế nào thì con trẻ cũng là người vô tội.”
“Một đứa trẻ được sinh ra do có mục đích, sao lại không có tội được?” Ánh mắt của bà cụ Lục ngưng lại, lộ rõ sự nghiêm túc.
Nếu người phụ nữ như Tư Mã Ngọc Như là một cái u ác tính, bà ấy không hy vọng bất cứ người nào trong cái nhà này có dính líu tới cô ta.
Trong vườn, Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hà đang cùng nhau chơi người máy ở bên cạnh một cái hồ nước yên tĩnh.

Những đứa trẻ khác cũng tới đây chơi cùng bọn chúng.


Lục Hào Giác tức điên lên, cậu ta vốn cho rằng mẹ sẽ giúp mình đoạt được người máy.

Không ngờ chưa làm được gì đã phải đi.
Lục Hào Giác như một con nghé con đang nổi giận, vọt tới túm lấy người máy đang đi trên mặt đất.
“Tư Mã Ngọc Thanh, thằng người ngoài đáng ghét này, cậu dám cướp người máy của tôi.

Tôi sẽ phá hỏng nó để các người cũng không chơi được nữa.”
“Lục Hào Giác, anh đừng có làm bừa chứ.

Thực ra chúng ta đều có thể cùng nhau chơi nó mà.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.
“Tôi chẳng thèm chơi với cậu đâu, người máy này vốn dĩ phải thuộc về tôi mới phải.

Tôi sẽ mang nó về nhà.

Nếu cậu dám không nhường cho tôi, tôi sẽ vứt nó xuống hồ.” Lục Hào Giác hùng hổ nói.
“Lục Hào Giác, nếu anh dám vứt xuống hồ, bọn tôi sẽ ném anh xuống đó luôn.” Lục Kiến Doãn – con trai của chú sáu nói.
“Đúng, mau trả người máy lại đây.” Những đứa trẻ khác cũng rối rít tiếp lời.
Lục Hào Giác bị người nhà chiều nên sinh hư, cho tới giờ nó luôn làm việc bất chấp hậu quả.

Dù sao, mẹ cũng sẽ giải quyết thay cậu ta rồi mà.

Lục Hào Giác ôm người máy chạy về phía hồ nước, không hề do dự ném món đồ chơi này vào hồ.
Bên bờ hồ, tiếng thét chói tai của đám trẻ liên tiếp vang lên.

Lục Kiến Doãn liều lĩnh nhảy xuống hồ để lấy người máy.

Tư Mã Ngọc Thanh tức giận lao về phía Lục Hào Giác, đẩy cậu ta vào trong hồ nước, sau đó cậu bé cũng tự nhảy xuống hồ tìm người máy với Lục Kiến Doãn.
Bây giờ đang là mùa đông lạnh lẽo, nước trong hồ lạnh thấu xương.

Động tác của bọn nhỏ quá nhanh, đám vệ sĩ đứng ở cách đó không xa cũng không kịp ngăn cản.

Họ chỉ có thể nhảy vào trong hồ kéo từng đứa trẻ lên.
Lục Hào Giác lạnh sắp chết, run lẩy bẩy.

Lục Sênh Hạ chạy tới đấm một phát khiến cậu ta ngã lăn ra đất: “Cậu đúng là muốn ăn đòn.”
Lục Hào Giác khóc òa lên.

Bác dâu họ và con dâu đang cùng nhau nghĩ cách giải quyết hậu quả.

Vừa nghe con trai bị rơi vào trong hồ, hai người sợ tới mất hồn mất vía, vội vàng chạy ra ngoài.

Các vệ sĩ đã thả cả đám nhỏ vào trong suối nước nóng để xua tan cái lạnh.
Hứa Kiến Quân ôm người máy mò được dưới hồ đi tìm Lục Kiến Nghi.

“Bố Ma Vương ơi, Lục Hào Giác ném người máy vào trong hồ, bố mau xem xem có phải là nó hỏng rồi không?”
Lục Kiến Nghi dùng tua vít mở xác ngoài của người máy ra, dùng máy sấy để sấy khô linh kiện bên trong.
Viền mắt Hứa Kiến Quân đỏ lên: “Bố Ma Vương, anh Hào Giác là người con ghét nhất trong nhà này.

Sau này, con sẽ không chơi với anh họ nữa.”
Lục Kiến Nghi sờ sờ đầu cậu bé và nói: “Đừng lo lắng, không có người máy nào là bố không sửa được.”
Hoa Hiền Phương bảo người giúp việc nấu canh gừng rồi đưa tới suối nước nóng cho đám nhỏ.

Người lớn trong nhà đều tới đó hết.
Chị dâu họ vừa nghe được rằng Ngọc Thanh là người đẩy Lục Hào Giác xuống nước thì cực kỳ tức giận.
“Mày có biết hành vi này của mày là gì không? Đó gọi là tội hành hung, muốn Hào Giác nhà tao gặp chuyện không may phải không? Tao không cần biết mày là ai, tao nhất định sẽ lột da mày.”
“Là anh ấy gây sự trước, ném người máy của bọn cháu vào trong hồ.” Tư Mã Ngọc Thanh căm giận nói.
“Chẳng phải là người máy cũ nát thôi sao? Ném thì thôi, cùng lắm tao đền mày con khác.

Hào Giác là độc đinh của nhà tao, quan trọng hơn mày nhiều.

Mày dám đẩy nó, muốn chết phát không? Tao cho mày biết, tao sẽ không để yên chuyện này đâu, nhất định sẽ bắt mày nhận được trừng phạt nặng nhất.”
Chị dâu họ cả vừa nói vừa nâng tay lên đánh về phía Tư Mã Ngọc Thanh.

Cậu bé kéo mạnh chị ta một cái khiến Ngọc Châu rơi vào suối nước nóng.
“Bà cô vừa già vừa xấu này, cô đừng cho rằng cháu không biết phản kháng.”
Lục Hào Giác thấy thế chạy tới định giúp mẹ mình đánh Tư Mã Ngọc Thanh.

Nhưng cậu ta lại bị Lục Kiến Doãn kéo một cái, cả hai cùng rơi vào trong suối nước nóng.

Vệ sĩ muốn kéo họ ra nhưng cả hai lao vào đánh nhau, kéo mãi không kéo ra nổi.
Lúc Hoa Hiền Phương và mọi người tới thì thấy trong suối nước nóng là một trận hỗn chiến.

Cô bảo Khải Liên lấy hai chậu nước lạnh tới dội từ đầu bọn họ xuống để cả đám bình tĩnh lại.


Lần này, trong suối nước nóng trở nên im lặng.
Đợi bọn họ thay xong quần áo, đám vệ sĩ dẫn bọn họ tới phòng họp.

Chị dâu họ cả thở hổn hà hổn hển, tức tới nổ phổi.
“Đúng là đứa con hoang vô giáo dục, không coi bề trên ra gì, thô bạo ngang ngược.”
Hoa Hiền Phương cười khẩy nói: “Chị dâu, có phải chị quên mất Ngọc Thanh ngang vai vế với chị rồi không? Con trai chị phải gọi thằng bé là chú đấy.

Sao chị không dạy nó biết tôn trọng bậc bề trên?”
Lục Sênh Hạ khẽ khịt mũi một cái: “Bản thân chị ta còn như con quỷ cái thế này thì hy vọng gì dạy dỗ được đứa trẻ ngoan ngoãn.”
Bác dâu họ vội nói đỡ cho con dâu mình: “Tư Mã Ngọc Thanh đẩy Hào Giác vào trong hồ, suýt nữa thì chết đuối rồi.

Ngọc Châu chỉ muốn dạy dỗ nó một chút mà thôi, ai ngờ nó lại dám đánh nhau với con bé.

Đứa trẻ như vậy đúng là đáng sợ, mới có mười tuổi mà đã hung hăng như vậy rồi.

Sau này lớn lên, chẳng phải nó sẽ giết người phóng hỏa sao?”
“Dạy dỗ?” Hoa Hiền Phương đột nhiên vỗ bàn một cái.
“Chị có tư cách này sao? Con trai mình còn chưa dạy hẳn hoi tử tế mà đòi đi dạy con người khác.

Không thấy mất mặt à?”
Mặt chị dâu họ cả lúc xanh lúc tráng.

Con trai chính là sinh mạng của chị ta, ai dám đụng vào nửa đầu ngón tay của cậu ta thì Ngọc Châu sẽ liều mạng với người đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận