Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Đủ rồi!” Lục Vinh Hàn tát cô ta một cái, bây giờ hoàn cảnh của ông ấy đang rất xấu hổ mà Tư Mã Ngọc Như còn đến làm loạn như thế, chuyện này khiến ông ấy mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho cả nhà.
Tư Mã Ngọc Như ngây người ra, cô ta không ngờ Lục Vinh Hàn đánh mình.

Từ lúc biết nhau đến giờ đã mấy chục năm, ông ấy chưa từng đánh cô ta bao giờ cả.
“Anh đánh em? Vinh Hàn, anh dám đánh em ư? Em đến đây chỉ muốn cầu xin được kết hôn với anh, đường đường chính chính làm vợ anh, như vậy là sai sao?”
“Nếu cô muốn làm vợ tôi thì nên biết thế nào là một người vợ hiện một người dâu thảo, ở đây không phải chỉ có một mình tôi, mà là cả nhà họ Lục, cô muốn tôi xấu hổ đến không ngóc đầu lên nổi à?”
“Nam nữ lấy nhau là chuyện bình thường mà, có cái gì mà không ngóc đầu lên được.

Anh cũng đã ly hôn Y Hạo Phong rồi, chúng ta kết hôn là chuyện bình thường, tại sao bà cụ Lục vẫn muốn ngăn cản không cho chúng ta kết hôn vậy?” Tư Mã Ngọc Như tức giận nói.
“Bởi vì người tôi muốn lấy không phải là một cô gái có học thức, hiểu biết mà là một cô gái thôn quê.” Lục Vinh Hàn tức giận, gân xanh trên cổ nổi hết lên.
Những lời này như nói trúng tim đen của Tư Mã Ngọc Như, như lột sạch vẻ ngoài hoa lệ của cô ta xuống.
“Anh đang chê em sao? Em đi theo anh nhiều năm qua, chịu khổ, chịu uất ức, mà bây giờ anh bắt đầu chán ghét em rồi sao?”
Nói xong cô ta gào khóc.
Lục Vinh Hàn hừ một tiếng: “Người đời có câu việc xấu trong gia đình không nên nói cho người ngoài biết, nhưng cô lại nói tất cả việc xấu trong nhà cho tất cả mọi người.


Cô không thấy xấu hổ sao? Cô không học cao hiểu rộng, tôi cũng không trách cô nhưng cô ở nhà họ Lục lâu như vậy, mắt thấy tai nghe, chẳng lẽ không biết hai chữ sĩ diện viết như thế nào hả?”
Tư Mã Ngọc Như không suy nghĩ nhiều như vậy, thứ duy nhất mà cô ta quan tâm đó là nếu người nhà họ Lục không đối xử tốt với cô ta, thì cô ta cũng không để cho bọn họ sống tốt.
“Con dâu nhà họ Lục ai cũng là cô chủ nhà giàu, xứng đôi vừa lứa, nhưng Hoa Hiền Phương chỉ là một người bình thường xuất thân nghèo khó.

Vậy mà các người để cô ta làm bà chủ, quản lý một đám cô chủ nhà giàu, chẳng phải đây mới là chuyện đáng chê cười sao?”
“Cô không cần oán hận Hoa Hiền Phương, con bé không xuất thân là con nhà giàu thật nhưng con bé đã tạo nên một gia đình giàu có, như vậy còn cần xuất thân từ gia đình giàu có hay không? Bên ngoài con bé là một CEO giỏi, ở nhà thì giúp chồng chăm lo cho gia đình, con cái.

Cả nhà họ Lục ai cũng khen con bé, cô có tư cách gì mà so sánh với con bé, mấy năm qua, cô có kiếm được đồng nào không?”
Những lời mà Lục Vinh Hàn nói, từng chữ từng chữ một như viên đạn bắn vào người Tư Mã Ngọc Như.
Vẻ mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt đỏ như máu.
“Hoa Hiền Phương nói xấu em trước mặt anh đúng không, cho nên anh mới lật lọng, đối xử với em như vậy? Cô ta đang giả vờ, cố ý làm anh ghét em đó, đây như giết người không dao vậy…”
Cô ta còn chưa nói xong thì bị Lục Vinh Hàn quát ngậm miệng lại.
“Cô cho rằng ai cũng để ý đến sự tồn tại của cô sao? Hôm nay là ngày gia đình đoàn viên, không ai muốn nhắc đến cô hết.”
“Là do bà ta, là Y Hạo Phong, bà ta ghét em vì em cướp anh đi mất nên đã tính trăm nghìn kế để trả thù em.

Bà ta chắc chắn sẽ không có một cuộc sống tốt đẹp.” Tiếng thét của Tư Mã Ngọc Như nghe rất chói tai.
“Tôi thấy chắc cô bị mắc bệnh ảo tưởng rồi, đáng lẽ ra không nên đưa cô về, phải để cô ở lại trị bệnh mới đúng.” Lục Vinh Hàn giận dữ nói.
Tư Mã Ngọc Như ôm mặt gào khóc thảm thiết: “Mong muốn duy nhất của em chỉ là trở thành vợ của anh, vậy mà sau bao nhiêu năm, em cũng chỉ là một người không danh không phận.

Anh có biết người ngoài họ cười nhạo em như thế nào không? Bọn họ nói em là tình nhân của anh, có chết cũng không thể đầu thai.

Anh nghĩ em muốn đến đây làm loạn lắm sao, em chỉ muốn đi tìm bà cụ Lục để cầu xin thôi, nhưng cho dù em có dập đầu thì bà ấy cũng không đồng ý.

Em chỉ có thể nhờ dư luận tạo áp lực cho bà ấy thôi.

Người nhà họ Lục ai cũng coi trọng sĩ diện, không ai có thể trơ mắt đứng nhìn chúng ta như vậy.”
Ánh mắt của Lục Vinh Hàn như tia lửa xẹt qua: “Cô không cần gây áp lực với ai cả, là do tôi không muốn lấy cô.


Bộ dạng cô bây giờ khác xa với tiêu chuẩn người vợ của tôi.

Khi nào mà cô hiểu được cái gì gọi là vợ hiền dâu thảo, cái gì gọi là giúp chồng dạy con thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Lời nói của ông ấy như sét đánh trúng Tư Mã Ngọc Như, khiến cô ta như bị thiêu cháy, bốc khói.
“Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em làm mọi chuyện đâu phải vì bản thân mình.

Những gì em làm đều vì con của anh, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để con anh trở thành đứa con hoang sao?”
Lục Vinh Hàn hừ một tiếng: “Cô không cần lo lắng cho nó, Hiền Phương và Kiến Nghi đã đồng ý cho nó về nhận tổ quy tông rồi, nếu không hôm nay tôi cũng không thể dẫn thằng bé về nhà ăn cơm với gia đình.

Cô đến đây gây sự chỉ có ảnh hưởng đến thằng bé thôi, chuyện này không tốt chút nào đâu.”
Tư Mã Ngọc Như hít một hơi thật sâu: “Nếu như chúng ta kết hôn, em có thể đường đường chính chính đoàn tụ, ăn cơm với gia đình, thay vì phải lủi thủi một mình ở nhà.”
“Nếu chúng ta kết hôn, không chỉ cô không thể vào nhà họ Lục mà cả tôi và Ngọc Thanh cũng không thể vào đây được.” Lục Vinh Hàn không muốn làm cô ta kích động, nhưng đây chính là sự thật.

Lúc trước ông ấy và bà cụ Lục đã thỏa thuận với nhau, không cưới Tư Mã Ngọc Như và tiếp tục làm con cháu của nhà họ Lục.
Tư Mã Ngọc Như run rẩy.
Đây chắc chắn là kế hoạch của Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong, bọn họ muốn chia rẽ cô ta và Lục Vinh Hàn, muốn cô lập cô ta.
Cô ta chắc chắn sẽ không để bọn họ như ý.
Trong trang viên.
Tất cả mọi người vào chỗ ngồi, cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lục Vinh Hàn đi vào, Hoa Hiền Phương lập tức đi tới: “Bố, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, mọi người đang chờ bố.”

Cô đã sắp xếp Lục Vinh Hàn ngồi cạnh bà cụ Lục, vị trí này cũng rất thích hợp với ông ấy.

Tuy ông ấy không còn là người nắm giữ nhà họ Lục nữa, nhưng ông ấy vẫn là con trai trưởng, ngồi bên cạnh bà cụ Lục là điều đương nhiên.
Đây có thể coi là sự nể mặt đối với bố chồng, Lục Vinh Hàn vô cùng cảm kích.
Chờ ông ấy ngồi xuống, Hoa Hiền Phương mới thông báo lý do buổi tiệc.
Tư Mã Ngọc Thanh ngồi chung với bọn nhỏ.
Ở nhà họ Lục, chỗ ngồi sẽ được sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến bé.
Nhưng bọn trẻ sẽ ngồi sao cho thuận tiện nhất.
Nhìn thấy rất nhiều món ngon được bưng lên, Tư Mã Ngọc Thanh chảy nước miếng, cậu bé cầm đũa lên và ăn, trong lòng cậu đã bỏ qua chuyện mình là “đứa trẻ bị bỏ rơi” lâu lắm rồi.
Kiến Dao và Kiến Diệp không được thức ăn trên bàn, nhưng vì đây là bữa cơm đoàn viên nên tất nhiên hai đứa nhỏ cũng phải ngồi ăn cơm chung với người lớn.
Ánh mắt của Kiến Dao đen nhánh nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, cái miệng nhỏ thèm thuồng.
Kiến Diệp đưa tay vỗ vào vai cô bé: “Chị, ăn đồ ở đó sẽ bị đau bụng đó, lớn lên mới có thể ăn.”
“Chị biết rồi.” Kiến Dao gật đầu, liếm liếm cái miệng nhỏ.
Bà vú mang lên cho mấy đứa nhỏ súp trứng với thịt bằm, đây là món mà Hoa Hiền Phương tự chuẩn bị cho bọn trẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui