Hoa Hiền Phương nao nao: “Không phải cùng một người sao? Sao lại thành như vậy rồi?”
“Một người dùng bột phấn hạt anh đào, một người dùng chính là hạt anh đào mài ra, có thể thấy được, người trước đã chuẩn bị tỉ mỉ rồi, còn người sau là làm việc đột xuất nên chưa kịp mài hạt anh đào thành phấn bột được.” Lục Kiến Nghi cẩn thận phân tích.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước trái cây, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén: “Em luôn cảm thấy chuyện này không thoát khỏi có quan hệ với Tư Mã Ngọc Như, giả mạo em hạ độc cho người khác, loại chuyện bẩn thỉu thấp kém này, cô ta cũng không phải làm lần đầu tiên.
Cô ta có thể học thông minh hơn, lo lắng lần này sẽ bại lộ chính mình nên cố ý hạ độc luôn cho mình, để trừ khử hiềm nghi không?”
Lục Kiến Nghi vuốt nhẹ cằm: “Cũng có khả năng này.”
Hoa Hiền Phương nhìn qua chân trời mênh mông ngoài cửa sổ, nói thật nhỏ: “Ngoại trừ Tư Mã Ngọc Như, em không nghĩ ra được rằng ai sẽ làm ra chuyện này.”
Mặ dù Kiều An cũng không phải một chiếc đèn cạn dầu, cũng giống như Tư Mã Ngọc Như từng làm chuyện hại cô, nhưng sau khi cô đồng ý cho Niên Niên tiến vào nhà họ Lục, nếu cô ta lại bày ra chút mánh khóe như này không phải là quá ngu ngốc rồi sao?
Cô ta sẽ không phải người ngu như vậy đâu.
Bên trong một căn phòng khác, ba đứa nhỏ đang chơi cờ phi hành.
“Thật đáng ghét, lúc đầu tưởng nghỉ dưỡng sẽ thật vui vẻ, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.” Tư Mã Ngọc Thanh vểnh cao cái miệng nhỏ lên.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của bọn họ là đi chuồng ngựa cưỡi ngựa vào hôm nay, thế nhưng chị gái xinh đẹp nói vì để an toàn, hôm nay không tổ chức hoạt động ngoài trời, chỉ được chơi bên trong khách sạn mà thôi.
Hai tay Hứa Kiến Quân ôm ngực, vẻ mặt bất mãn nói: “Mỗi lần chỉ cần có bà nội nhỏ xuất hiện thì sẽ xảy ra cảnh tượng gà bay chó sủa.
Mặc dù bây giờ bà ta cũng bị trúng độc, nhưng cháu vẫn luôn cảm thấy chuyện này nhất định không thoát khỏi có quan hệ với bà ta.
Làm không tốt nên trước khi tới cứ bày ra cho tốt.
Trước hạ độc Niên Niên, giá họa cho mẹ của cháu, lại tự hạ độc bản thân để thoát khỏi hiềm nghi nữa chứ.
Trên TV thường xuyên diễn như vậy, tội phạm vì muốn thoát khỏi hiềm nghi cũng sẽ tự làm mình bị thương.”
Lục Sênh Hạ sờ lên cái cằm mình, cô bé cũng nghĩ như vậy, trải qua chuyện thịt vịt có độc lần trước, chiêu trò của mẹ cô bé chắc chắn sẽ thăng cấp lên rồi.
“Nếu như không phải Ngọc Thanh thông minh, ngửi ra hương vị hạt anh đào, có lẽ Niên Niên sẽ ăn vào rất nhiều thạch quả, thằng bé mới nhỏ như vậy, dù chỉ cần ăn thêm một chút xíu nữa thôi cũng có thể mất mạng rồi.
Nhưng mẹ của mình uống một ngụm canh sữa bồ câu lớn, nhưng lại chỉ trúng một chút độc, không có nguy hiểm tới tính mạng, có thể thấy được đây chỉ là sấm lớn nhưng mưa nhỏ.
Chỉ làm ra dáng khiến người khác tin tưởng bà ta mà thôi.”
Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu: “Chị họ, chị nói đúng, chuyện này chắc chắn là do cô làm ra.
Thật không biết rõ, sao suốt ngày cô ta cứ đối nghịch với chị gái xinh đẹp làm gì, kiểu này làm gì có chỗ tốt cho cô ta đâu cơ chứ?”
“Bà ấy muốn đá chị dâu xuống thì bà ấy có thể trở lại nhà họ Lục thôi, thật sự là suy nghĩ quá ngây thơ rồi.” Lục Sênh Hạ cười nhạo một tiếng.
“Thật ra mẹ cháu ghét nhất tranh giành cùng người khác, mẹ thích nhất là cuộc sống bình thản, tự nhiên không tranh quyền thế.
Thật sự không biết bà nội nhỏ nghĩ thế nào, không qua được với mẹ của cháu thì thiếu chút nữa lại khiến cho Kiến Diệp bị thương.
Cũng may bố ma vương kịp thời ngăn cản, không thì Kiến Diệp chắc chắn phải bị thương rồi.” Trong lòng Hứa Kiến Quân tràn đầy căm phẫn nói.
“Chú giờ cũng, hơi sợ không dám ăn cái gì hết, sợ bị người ta hạ độc quá.” Tư Mã Ngọc Thanh ôm cánh tay của mình, run lẩy bẩy.
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Kiến Quân đột nhiên sáng lên: “Nói cho chú biết một tin tức tốt, mợ và công ty của bố ma vương có hợp tác sáng tạo ra một loại máy AI có thể kiểm tra độc tính, nghe nói là kiểm tra thử rất thành công, chỉ cần có được hệ thống này, dù là dầu trong cống ngầm cũng có thể bị kiểm tra nữa đó.”
“Thật vậy sao? Quá tốt rồi, để anh Lục nhanh chóng đem tới đi, kiểu này chúng ta mới dám yên tâm mà ăn cơm chứ.” Tư Mã Ngọc Thanh vỗ ngực mình một cái, nhẹ nhàng thời ra một hơi.
Vốn dĩ Lục Kiến Nghi dự định buổi chiều sẽ lái xe về thành phố Long Minh, không nghĩ tới lại rơi tuyết như lông ngỗng, vì để xuất hành an toàn, anh chỉ có thể chờ đợi tuyết ngừng lại rồi mới đi.
Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như tự nhiên cũng ở lại ở chỗ này.
Tuyết rơi, tất cả những đứa nhỏ đều sung sướng, chạy lên trên đồng cỏ nhìn bông tuyết.
“Trước kia lúc ở New York, mỗi khi tới mùa đông đều sẽ có tuyết rơi, cháu sẽ cũng bố và mọi người cùng nhau đắp người tuyết, ném tuyết và chơi vô cùng vui vẻ.” Đôi mắt to của Hứa Kiến Quân chớp không ngừng rồi nói.
Kiến Dao và Kiến Diệp là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết lớn như vậy nên đôi mắt xinh đẹp cứ mở thật lớn, tò mò lại hưng phấn không thôi.
“Bông tuyết này thật đẹp, em rất thích tuyết nhỏ.” Kiến Dao vui vẻ vỗ vỗ bàn tay nhỏ.
“Chờ tới lúc buổi sáng ngày mai, trên mặt đất sẽ đọng lại một lớp tuyết dày, đến khi đó thì chúng ta có thể chơi ném tuyết rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh giật nảy mình nhìn trời đầy bông tuyết.
Hoa Hiền Phương vẫy tay với bọn họ: “Bên ngoài lạnh lắm, đừng đứng bên ngoài quá lâu.”
Một trận gió lạnh thấu xương lướt qua, bọn nhỏ lạnh run cả người, vội vã chạy trở lại khách sạn.
“Chúng ta cứ ở cách một lớp cửa sổ mà nhìn bông tuyết thì hơn.” Lục Sênh Hạ xoa xoa đôi tay, cười hì hì nói.
Kiến Diệp và Kiến Dao đã ngồi xuống cái đệm cạnh cửa sổ, tay nhỏ vỗ vỗ nhẹ cánh cửa thủy tinh, ngâm nga đồng dao: “Bông tuyết rơi, rơi trên ngọn cây, trên mặt đất, trên cành cây đều trắng xóa…”
Lúc chiều, Hoa Hiền Phương đi theo Kiều An tới bệnh viện đón Niên Niên trở về, Tư Mã Ngọc Như đã ra viện từ sớm, cô ta không muốn đợi mãi trong phòng bệnh.
Niên Niên thích Hoa Hiền Phương, thấy được cô thì lập tức duỗi bàn tay nhỏ ra, muốn tới ôm một cái.
Hoa Hiền Phương thương yêu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng của nhóc: “Hai ngày nay chỉ có thể cho đứa bé bú sữa mẹ, tạm thời không nên ăn thêm món phụ.”
“Được.” Kiều An gật đầu.
Niên Niên úp sấp cái đầu nhỏ lên trước cửa sổ, nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài, bên trong miệng còn bi bô bi bô, giống như đang nói cái gì đó.
Cậu nhóc là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, nên vô cùng hưng phấn.
Hoa Hiền Phương cười khẽ nói: “Niên Niên, đây là bông tuyết, tuyết đang rơi đó.
Đợi tới ngày mai, trên mặt đất sẽ phủ dày đặc một lớp kín, đến lúc đó, cô sẽ mang tụi con đi đắp người tuyết.”
Niên Niên hình như nghe hiểu lời của cô nói nên vui vẻ đập đâp bàn tay nhỏ, từ trên ghế ngồi bật nảy mình lên.
Trong làng du lịch, thắp lên một đống lửa nhỏ, bọn nhỏ đang ngồi cùng nhau nướng khoai.
“Mẹ, bố ma vương, hôm nay chúng ta ăn đồ nướng nha.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Mẹ còn muốn ăn một nồi lẩu phô mai nữa đấy.”
“Vậy cứ vừa ăn đồ nướng, bên kia thì thêm một nồi lẩu phô mai là tốt rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh cuốn đầu lưỡi, dường như có hơi thèm.
Hoa Hiền Phương để Kiều An ôm đứa nhỏ về phòng, đống lửa có khói không thích hợp để bé chơi.
Đang đứng cách đó không xa, Tư Mã Ngọc Như nhìn thấy bọn nhỏ vui vẻ như vậy thì khóe miệng muốn lệch tới dái tai.
Cô ta thật sự sinh ra hai cái đồ phản bội chỉ biết hướng cùi chỏ ra bên ngoài, chỉ biết thờ ơ với cô ta mà.
Cô ta nổi giận đùng đùng đi tới: “Ngọc Thanh, Sênh Hạ, trở về phòng với mẹ, không cho phép các con chơi ở đây.”
Lục Sênh Hạ nhìn cô ta một chút: “Bà Tư Mã à, tôi và bà không có quan hệ gì cả, bà dựa vào đâu mà ở đây hoa tay múa chân với tôi hả?”
Tư Mã Ngọc Thanh cũng làm mặt quỷ với cô ta: “Cô cũng không phải mẹ cháu, dựa vào cái gì là quản cháu, cho dù là mẹ cháu cũng không thể ngăn cản quyền lợi được vui chơi của cháu đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...